Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Có chút tò mò, tùy tiện luyện tập một chút.
- Muốn sớm ngày cởi bỏ phong ấn ở chỗ đó sao.
Mễ lão đầu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
- Nghe nói ngươi và nữ nhi của Kỷ thần y có quan hệ không tồi, đừng để bị nàng ta dẫn nhầm đường, phong ấn của ngươi là ngoại lực không thể loại trừ, cứ từng bước dựa theo đề thăng tu vi mà ta nói, sớm ngày tu đến đại tông sư.
- Tiền bối giáo huấn rất phải.
Tổ An không nói chuyện mình đã khôi phục với hắn, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy mình không nói thì tốt hơn.
- Nghe nói ngươi ở hậu sơn của học viện một chiêu bức lui công tử Thạch gia, xem ra ngươi ở trong Dao Quang Bí Cảnh cũng có một đoạn kỳ ngộ à.
Mễ lão đầu tò mò quan sát hắn.
Tổ An cung kính đáp:
- Cũng là gặp may, tìm được một gốc Vô Tung Huyễn Liên, đề thăng một chút tu vi.
- Vô Tung Huyễn Liên!
Hô hấp của Mễ lão đầu trở nên dồn dập.
- Ngươi ăn hết rồi à?
Tổ An lắc đầu:
- Không, đại bộ phận là vì cứu Sở tiểu thư nên cho nàng ta ăn rồi.
- Hồ đồ!
Mễ lão đầu tức giận đến vỗ đùi, kích động đứng lên.
- Sao ngươi không tự mình ăn.
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +250!
Tổ An ngẩn ra, vốn tưởng rằng hắn là vì mình không mang Vô Tung Huyễn Liên về cho hắn mà tức giận, nào ngờ đối phương lại tức vì mình không ăn.
Hắn đã quan tâm ta như vậy, có phải ta hiểu lầm hắn không?
- Lúc ấy Sở tiểu thư đang mạng như chỉ mành treo chuông, hơn nữa nguyên mạch bị hủy hết, chúng ta là vợ chồng, không thể thấy chết mà không cứu.
Tổ An đáp.
- Vợ chồng?
Mễ lão đầu cười lạnh.
- Giữa ngươi và nàng ta là quan hệ gì tự ngươi không rõ à? Trong phủ này có ai thực sự coi ngươi là cô gia không?
Tổ An thầm dè bỉu, kỳ thật vẫn có, ít nhất thì có Sở Hoàn Chiêu và Thành Thủ Bình, về phần suy nghĩ thực sự của Sở Sơ Nhan hiện giờ, hắn cũng không quá xác định, có điều hai người đã có đụng chạm da thịt, ít nhất cũng coi như là một nửa đi.
Mễ lão đầu giận lắm, nói:
- Hơn nữa, thân thể của ngươi là tình huống gì ngươi lại không rõ sao, ngươi không thể giao hợp, không ngờ còn thương hương tiếc ngọc như vậy!
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +666!
Tổ An:
- ...
Đại ca, đánh người không đánh vào mặt, nếu là mình trước kia, sợ rằng đã vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết rồi, may mà hiện giờ đã triệt để khôi phục, hắn cũng không còn để ý tới thương tổn ngôn ngữ như vậy nữa.
Thấy hắn một mực không lên tiếng, Mễ lão đầu cũng không còn hứng thú mắng chửi:
- Thôi, dù sao đã cho Sở Sơ Nhan ăn rồi, có nói nhiều cũng vô dụng. Có điều sau này ngươi phải nhớ, trên thế giới này đề thăng thực lực của mình mới là vương đạo, cái khác đều là hư vô.
- Đúng rồi, nghe nói Vi Hoằng Đức đó cũng tiến vào bí cảnh, nhiệm vụ ta giao cho ngươi đã hoàn thành chưa?
Tổ An mặt không đỏ tim không đập nhanh nói:
- Trong bí cảnh hai ta có gặp gỡ chân thành, đã là bạn tốt.
Về phần Vi Hoằng Đức có coi hắn là bằng hữu hay không, hắn không bận tâm.
Lúc này mày nhíu chặt của Mễ lão đầu mới hơi giãn ra:
- Được, sau này nhớ phải hỏi thăm một chút một số hướng đi trong nhà trong nhà, việc to việc nhỏ đều phải nhớ kỹ, sau đó trở về bẩm báo cho ta. Nhớ kỹ đừng để hắn phát hiện, ta thấy ngươi rất thông minh, chắc có thể làm được.
- Không thành vấn đề.
Tổ An đáp ứng ngay, ngay sau đó tò mò hỏi.
- Có điều hỏi thăm tình huống trong nhà trong nhà để làm gì?
- Không nên hỏi thì đừng hỏi.
Mễ lão đầu lạnh lùng nói, bỗng nhiên ánh mắt nghiêm lại, vẫy tay một cái, Thái A Kiếm liền xuất hiện trong tay hắn.
Tổ An quýnh lên, thanh kiếm này sao có thể rơi vào tay người khác, chỉ tiếc giá trị vũ lực của hai bên chênh lệch quá lớn, trong nhất thời hắn cũng không dám vọng động, đang thầm cân nhắc lợi hại.
- Không ngờ là thần binh Thiên cấp, chẳng trách có thể chém đứt bội kiếm của Thạch Côn, xem ra lần này trong bí cảnh thu hoạch của ngươi quả nhiên không nhỏ.
Mễ lão đầu búng thân kiếm, sau đó tùy ý ném một cái, trả lại cho hắn.
- Yên tâm, lão phu không thèm cướp đồ của ngươi đâu.
Trong lòng hắn lại thầm bổ sung một câu: Dù sao thứ của ngươi sớm muộn gì cũng là của ta.
- Đa tạ tiền bối.
Sau khi Tổ An tiễn hắn rời khỏi, mới nhìn Thái A Kiếm nói.
- Ngươi đúng là không có tiết tháo, người ta vẫy tay là ngươi liền đi tới à?
Hư ảnh của Mị Ly hiện ra trên thượng, thần sắc có chút ngưng trọng:
- Ngươi có biết tu vi của hắn là gì không?
- Tu vi gì?
Tổ An vội vàng hỏi, trước giờ hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với điều này.
- Cửu phẩm!
Môi hồng của môi hồng khẽ mở, trên mặt cũng có thêm mấy phần kiêng kị.
- Không kém Chương Hàm là bao nhiêu.
- Lợi hại như vậy à?
Tổ An lập tức trợn tròn mắt, phải biết rằng người được công nhận có tu vi cao nhất trong Minh Nguyệt Thành là Sở Trung Thiên, nhưng cũng chỉ là Bát phẩm, kết quả một hoa nông run run rẩy rẩy trong phủ không ngờ cũng là Cửu phẩm?
Có điều rất nhanh hắn liền thở phào nhẹ nhõm:
- Ngay cả Chương Hàm cũng bị ngươi treo lên đánh, hắn còn không bằng Chương Hàm thì sợ cái gì.
Trong mắt phượng của một đôi có thêm mấy phần thận trọng:
- Cái này khác, Chương Hàm là một lòng muốn chết, cho nên ta mới thắng hắn thoải mái như vậy, ngoài ra hiện giờ ta chỉ là trạng thái thể linh hồn, hơn nữa linh hồn bởi vì hai lần rời khỏi kí chủ mà hao tổn nghiêm trọng, hiện tại chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn, cho nên ngươi tốt nhất đừng đắc tội với người này, ta không muốn cùng chết với ngươi.
Tổ An:
- ...
Hoàng hậu tỷ tỷ, đùi của ngươi không đủ thô!
Khi đang muốn nói, bỗng nhiên xa xa truyền đến thanh âm của Sở Hoàn Chiêu:
- Tỷ phu , tỷ phu, mau cùng ta đi chữa cho tỷ tỷ.
Rất nhanh một thiếu nữ tóc ngắn thở hồng hộc chạy tới, bộ ngực nhỏ không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên trên đường đi chạy vội quá.
Vẻ mặt hoài nghi nói:
- Mẹ ngươi đồng ý cho ta trị liệu rồi à?
- Đương nhiên là không cho, có điều ta đánh ngất nàng ta rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Hoàn Chiêu đỏ bừng, vẻ mặt ngây thơ nói ra một tin tức có tính phát nổ.