Lục Địa Kiện Tiên

Chương 444: Hàng đền tiền (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bao Hữu Lộ mỉm cười:

- Thì ra cô gia cũng biết Kỳ Hoàng Thuật, vẫn chưa thỉnh giáo là học từ vị thần y nào?

Cho dù đang cười, nhưng vẻ trào phúng trong giọng nói lại lộ rõ.

Tổ An lắc đầu:

- Ta không có sư phụ thần y gì cả.

Đúng lúc này, trong đầu truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng của Mị Ly:

- Ta thì là gì?

- Ngươi là Hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp của ta, chứ không phải sư phụ ta.

Tổ An thầm đáp lại.

- Thế còn được.

Mị Ly hừ một tiếng, cho dù không nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được nàng ta đang nhếch mép.

Tần Vãn Nhưở bên cạnh nghe thấy hắn bỗng nhiên thốt ra một câu, vốn có chút bất mãn, tưởng rằng hắn thực sự có năng lực gì, dẫu sao lúc trước hình như hắn từng nói có sư phụ thần bí.

Kết quả nghe thấy hắn phủ nhận, liền không nhịn được nữa:

- Đã không biết thì đừng có giả vờ biết, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Lão gia, ngươi mau tới quận bên cạnh tìm Kỷ Đăng Đồ đi, bất kể là dùng biện pháp gì, cũng phải mời được hắn về.

Sở Trung Thiên trầm giọng nói:

- Yên tâm, chuyện liên quan tới an nguy của nữ nhi, cho dù ta vứt bỏ cái mặt già này cũng phải mời hắn về, ở trong nhà làm phiền phu nhân!

Sau khi nói xong cũng không dừng lại, trực tiếp bay ra ngoài cửa, rất nhanh liền biến mất trong trời đêm.

Tổ An nhún vai, cũng xoay người đi ra ngoài, Tần Vãn Như nhìn hắn một cái, nhướng mày, có điều sự chú ý rất nhanh liền trở về trên người nữ nhi.

- Sao lại đi ra?

Bên tai truyền đến thanh âm nghi hoặc của Mị Ly.

Tổ An đáp:

- Ta ở lại nơi này có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng, Tần Vãn Như sẽ không tin ta, việc gì phải tự tìm mất mặt.

- Không cứu lão bà của ngươi à?

Thanh âm của Mị Ly tràn ngập trêu tức.

Tổ An trầm giọng nói:

- Vẫn phải nghĩ phương pháp khác.

Đúng lúc này một bóng hình xinh đẹp đuổi tới:

- Tỷ phu chờ một chút!

Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện người chạy ra theo là Sở Hoàn Chiêu, biểu cảm không khỏi trở nên nhu hòa:

- Tiểu Chiêu, là ngươi à.

Sở Hoàn Chiêu nhìn hắn:

- Ngươi thật sự có biện pháp cứu tỷ tỷ của ta sao?

Cho dù lúc trước vẫn còn chiến tranh lạnh với hắn, nhưng so sánh với an nguy của tỷ tỷ, những cái này có tính là gì.

- Chắc. . . Có thể.

Tổ An nhớ lại biện pháp Mị Ly dạy hắn, cũng không giống như đang lừa đảo.

- Cái gì gọi là chắc, rốt cuộc là có được hay không?

Sở Hoàn Chiêu quýnh lên.

- Được!

Tổ An cũng nghiêm mặt đáp.

- Được, vậy ta đi nói với mẹ.

Sở Hoàn Chiêu xoay người vào nhà, không lâu sau, bên trong vang lên tiếng cãi nhau.

Nghe đại khái thì chắc chính là Sở Hoàn Chiêu kiên trì muốn để hắn trị liệu, mà Tần Vãn Như thì kiên quyết từ chối.

Cuối cùng Sở Hoàn Chiêu lau nước mắt chạy ra, cấp tốc nói với Tổ An một câu:

- Yên tâm, ta sẽ cứu tỷ tỷ cho ngươi.

Nói xong liền chạy vào trong màn đêm.

Tổ An không hiểu ra sao, đây là nàng ta có ý gì.

Đúng lúc này, Tần Vãn Như đã nổi giận đùng đùng chạy ra:

- Ngươi rốt cuộc cho Tiểu Chiêu ăn mê dược gì, khiến nàng ta lại bênh ngươi chằm chặp như vậy?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +678!

Tổ An xòe tay, lộ ra biểu cảm vô tội cũng trúng đạn:

- Lời này từ đâu mà có? Hơn nữa, Tiểu Chiêu cũng không còn nhỏ, tự có sức phán đoán của mình, nào có dễ bị lừa như vậy.

- Nhìn thấy bộ dạng mồm mép láu lỉnh của ngươi là ta thấy ghét rồi, lúc trước không biết lừa gạt Nhan nhi của ta thế nào, hiện tại lại muốn lừa Tiểu Chiêu của ta, không có cửa đâu!

Tần Vãn Như chỉ vào hắn nổi giận nói.

- Ta biết trong Minh Nguyệt Thành này có không ít người có chủ ý với hai tỷ muội bọn họ, nếu ngươi cũng dám có suy nghĩ này, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +777!

Thần sắc Tổ An trở nên lạnh lùng:

- Ngươi nói đủ chưa!

Hắn đã bực mình rồi, nữ nhân này không biết có phải bất mãn với tình dục cho nên dẫn tới tính tình nóng nảy như vậy không, mỗi lần đều không hỏi xanh đỏ đen trắng đã mắng mình loạn cả lên, hắn đã chịu đủ rồi.

- Ngươi. . . Ngươi. . .

Tần Vãn Như, ngẩn người hiển nhiên không ngờ đứa con rể trước kia ở trong phủ luôn ngoan ngoãn vâng lời không ngờ lại dám nói với mình như vậy.

Nàng ta đang muốn phát tác, phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của nha hoàn:

- Phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi.

Tần Vãn Như hung hăng lườm hắn một cái:

- Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi sau!

Nói xong xách váy cấp tốc chạy vào trong phòng.

Tổ An do dự một chút, không đi vào, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi xác định Sơ Nhan tạm thời không chết được chứ?

Mị Ly ừ một tiếng:

- Tuy bệnh tình của nàng ta nguy kịch, nhưng một hai ngày thì đích xác không chết được.

Lúc này Tổ An mới yên lòng, cấp tốc quay về phòng mình, tìm Thành Thủ Bình đến, bảo hắn vào kho dược liệu của phủ tìm một số dược liệu và vật thiết yếu sau này cần dùng đến.

Đường đường là phủ công tước, những vật tư này vẫn có thừa.

Sau đó hắn tìm một người giả, trong đầu nhớ lại và ôn tập thứ lúc trước Mị Ly dạy cho.

Cho dù thiên tư của hắn hiện giờ có cao tới đâu, nhưng trước kia chưa từng có kinh nghiệm y thuật, rất nhiều thứ đầu biết mà tay không biết, nên cần luyện tập làm quen một phen.

- Ngươi đang làm gì thế?

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.

Tổ An giật thót, vội vàng quay người, phát hiện không biết Mễ lão đầu đã đứng ở cửa từ khi nào.

- Ngài tới rồi à.

Tổ An vội vàng hành lễ.

Mễ lão đầu nhìn lướt qua người giả đó, có chút nghi hoặc nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)