Lại nói Tổ An bực bội từ trong thư phòng đi ra, cô độc một mình, phát hiện một loại cảm giác hiu quạnh chưa từng có truyền đến.
Phu phụ Sở thị đang kéo Sở Sơ Nhan nói chuyện, hỏi nhiều chi tiết hơn khi ở trong bí cảnh.
Tuy vừa rồi Sở Hoàn Chiêu nói đỡ cho hắn, nhưng vẫn còn bởi vì chuyện quên lễ vật mà tức giận.
Ngay cả Tuyết Nhi cũng không còn ở Sở gia, bằng không còn có thể đấu võ mồm chút với nàng ta.
Về phần Thành Thủ Bình thì thôi, mình có nói gì với hắn, đảm bảo ngay ngày hôm sau là có thể lan truyền cả thế giới đều biết.
Nhìn vầng trăng trên trời, trong nhất thời cảm thấy phiền muộn không thôi.
Thơ cổ có viết "Ngẩng đầu nhìn trăng, cúi đầu nhớ cố hương", kiếp trước hắn rất khó lý giải loại tình cảm này, dẫu sao tùy thời đều có thể liên hệ với người trong nhà qua điện thoại, còn có thể trò chuyện video, muốn về nhà thì có máy bay ô tô cũng rất tiện.
Khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ cao khiến người hiện đại rất khó lý giải được loại cảm giác nhớ quê hương của cổ nhân, cho tới khi hắn đi tới dị thế, đặc biệt là bị Tần Vãn Như nhằm vào nhiều lần như vậy.
Hắn cuối cùng cũng minh bạch, dẫu sao Sở gia không phải nhà của hắn.
Cảm xúc nhớ nhà xộc lên trong lòng, Tổ An thở dài một tiếng.
Xem ra tới lúc suy nghĩ vấn đề rời khỏi đây rồi!
Kỳ thật trước kia hắn cũng từng nghĩ tới vấn đề này, có điều lúc đó hắn vừa xuyên qua, không biết gì về thế giới này, trên người lại không có một xu tiền, mạo muội rời khỏi không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng hiện giờ thì khác, hắn đã có tài phú mấy chục vạn ngân lượng, đồng thời cũng chính thức trở thành một người tu hành, tuy tu vi không cao, nhưng tự bảo vệ mình thì chắc cũng không có vấn đề lớn, hơn nữa còn kiếm được vị trí lão sư của Minh Nguyệt Học Viện, nhìn thế nào cũng có thể tự lập. . .
Khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm dễ nghe:
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện Sở Sơ Nhan không biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình.
Tóc dài đen nhánh xõa ngang hông, càng làm tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết của nàng ta, ánh trăng yên tĩnh rải xuống, phủ lên một tầng quang mang thánh khiết, giống như một tiên tử hạ phàm không nhiễm một hạt bụi.
Lúc này đang dùng một đôi mắt đẹp hơi nước mờ mịt nhìn hắn, ánh mắt giống như khói sóng mênh mông, lại giống như tinh không bao la.
Tổ An thầm khen một tiếng, quả nhiên không hổ được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Minh Nguyệt Thành, mỗi một tấc da thịt, mỗi một ánh mắt, đều có thể khiến vô số nam nhân lâm vào điên cuồng.
- Không nghĩ gì cả.
Kinh diễm thì kinh diễm, nhưng lúc này Tổ An lại không có tâm tình đùa giỡn nàng ta giống như trước kia.
Lúc này vẻ mặt Sở Sơ Nhan cũng phức tạp, vừa rồi nàng ta ở bên cạnh quan sát, phát hiện cả người Tổ An đều bao phủ trong một loại ưu sầu, phải biết rằng tên gia hỏa này trước giờ đều là loại sống vô tư thần kinh thô to, lộ ra vẻ mặt như vậy, không cần nghĩ cũng biết là trong lòng hắn buồn khổ tới mức nào.
- Chuyện vừa rồi thật sự ngại quá, kỳ thật mẹ ta cũng không có ác ý, chỉ là nàng ta lo lắng cho ta, lại thêm tính tình nhất quán đều là như vậy, cho nên nói những lời tổn thương tới người ta, ngươi đừng để trong lòng.
Sở Sơ Nhan giải thích.
Tổ An có chút bất ngờ, không ngờ nàng ta lại nói với mình những cái này, phải biết rằng trước kia nàng ta rất lạnh lùng cao ngạo, trên cơ bản rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn, càng đừng nói đến là giải thích.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Ta sống với ngươi cả đời chứ cũng không phải sống với nàng ta cả đời, tất nhiên sẽ không để ý.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, xem ra mình là lo lắng suông rồi, người này quả nhiên vẫn là... Da mặt dày trước sau như một.
Không biết vì sao, nàng ta luôn có một loại ảo giác, lời nói vừa rồi của hắn giống như là đùa giỡn mẹ nàng ta, có điều nàng ta cũng lập tức ý thức được suy nghĩ này là quá hoang đường, rất nhanh liền ném ra sau đầu.
- Không để ý là tốt rồi, trong những ngày này ngươi cũng vất vả, trở về nghỉ ngơi đi.
Sau khi nói xong, Sở Sơ Nhan xoay người rời khỏi.
Qua một lúc bỗng nhiên nàng ta ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân phía sau:
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Tổ An nhún vai:
- Không phải ngươi bảo ta trở về nghỉ ngơi à?
Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Ngươi đi theo ta làm gì, phòng của ngươi ở bên kia mà?
Tổ An kinh ngạc:
- Lão bà, không phải là ngươi đã quên rồi chứ, lúc trong bí cảnh ngươi từng đáp ứng, sau khi trở về chúng ta sẽ ở chung một phòng, ta nghĩ thấy phòng đó của ta quá nhỏ, để ngươi vào ở thì thật sự có chút ủy khuất, cũng là phòng của ngươi lớn hơn, nên ta chuyển tới đó.
Nghe hắn mặc sức tưởng tượng đến lúc đó sẽ bố trí phong như thế nào, phải dùng gia cụ gì, Sở Sơ Nhan cảm thấy đầu như to ra:
- Ta đáp ứng ở với ngươi lúc nào?
Tổ An nhìn nàng ta với vẻ cổ quái:
- Không phải ngươi đã quên rồi chứ? Không đúng, ngươi chính là thiên tài tu luyện nổi danh, có thể làm được đã gặp qua là không quên được, xem ra là muốn trở mặt không giữ lời rồi.
- Ta...
Sở Sơ Nhan cuối cùng nhớ ra, lúc ấy hình như là mình từng nói những lời tương tự, mặt lập tức đỏ lên.
- Không được, tình huống lúc đó đặc thù, hơn nữa... Hơn nữa ta cũng không hoàn toàn đáp ứng.
- Nói như vậy là không có ý nghĩa.
Tổ An lập tức bất mãn.
- Đường đường là Sở đại tiểu thư nói rồi lại không giữ lời, hay là ta đi tìm người khác để phân xử, để mọi người biết nói đến cùng thì nên như thế nào!
Nói xong liền làm bộ muốn đi.
- Ấy đừng.
Sở Sơ Nhan quýnh lên, xưa nay da mặt nàng ta rất mỏng, nếu việc này lan truyền ra ngoài, nàng ta thực sự phải tìm một cái lỗ mà chui vào.
Thấy Tổ An đi rất kiên quyết, trong lòng nàng ta quýnh lên, chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý xộc lên cổ họng, sau đó oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhận thấy dị trạng của nàng ta, Tổ An hoảng sợ, vội vàng quay về đỡ nàng ta:
- Ngươi sao thế, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ngươi cũng không đến nỗi phải hộc máu chứ.
Lúc này hắn mới chú ý thấy trong vết máu trên mặt đất không ngờ có mấy khối băng chưa tan, trong nhất thời không khỏi ngây ra.