Lục Địa Kiện Tiên

Chương 437: Thèm thân thể ta (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ừ, chính là những nguyên nhân này, tuyệt đối không phải là vì ngực nàng ta to!

- Đây mới là nam nhân đáng yêu chứ.

Nhìn thấy Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh đi tới bên này, Bùi Miên Mạn ở sau lưng bọn họ làm một nụ hôn gió, sau đó cười duyên rời đi.

- Ngươi và nàng ta nói chuyện gì mà nàng ta vui vẻ như vậy?

Sở Sơ Nhan có chút nghi hoặc hỏi.

- Ta nói tương lai sẽ nạp nàng ta làm thiếp, đến lúc đó gọi ngươi là tỷ tỷ, nàng ta liền cười thành như vậy đấy, ài, quả nhiên là thèm khát thân thể của ta.

Tổ An lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Kiều Tuyết Doanh:

- ..

Người này vẫn không biết xấu hổ như vậy.

Sở Sơ Nhan do dự một chút rồi vẫn nhắc nhở:

- Ngươi tốt nhất đừng chọc nàng ta, tuy ngoài mặt nữ nhân này ôn nhu hiền lành, nhưng trên thực tế hạ thủ lại cực kỳ tàn nhẫn, hắc viêm của nàng ta có thể đốt ngươi cháy tới cặn cũng chẳng còn, cho nên ngươi chớ có lơ là.

Nàng ta thực sự lo lắng Tổ An trong nhất thời muốn tìm chết chọc tới Bùi Miên Mạn, vậy thì có muốn cứu cũng không kịp.

Sau khi nói xong nàng ta giống như cảm thấy ý tứ quan tâm trong lời nói vừa rồi quá đậm, vội vàng nói:

- Đúng rồi, lần này tới đây là muốn nói với ngươi Tuyết Nhi sắp cáo biệt rồi?

- Cáo biệt?

Tổ An cả kinh.

Kiều Tuyết Doanh ừ một tiếng:

- Mấy năm nay đa tạ sự chiếu cố của Sở tiểu thư, nhưng thân phận của ta đích xác rất mẫn cảm, không thích hợp tiếp tục ở lại nơi này nữa.

- Ngươi chỉ cảm tạ nàng ta, không cảm tạ ta à, rõ ràng ta cũng chiếu cố ngươi nhiều như vậy mà.

Tổ An lập tức bất mãn.

Kiều Tuyết Doanh:

- ...

Nàng ta không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kể ra thì ngươi nên cảm tạ ta mới đúng!

Tổ An ngượng ngùng cười cười:

- Chúng ta cảm tạ lẫn nhau, kể ra thì ngươi cũng không quá thiệt thòi, gia tăng tu luyện, giá trị sinh mệnh bị tổn thất chắc cũng được tu bổ lại rồi.

Kiều Tuyết Doanh lâm vào trầm mặc, biết hắn nói thật, đề thăng tư chất một cấp bậc, nàng ta tu luyện sẽ hơn, cuối cùng cũng có thể bổ sung lại một bộ phận thọ nguyên tương ứng.

Lại liên tưởng đến hắn ở trong bí cảnh hết lần này tới lần khác từ trong vũng máu đứng lên bảo hộ mình, kỳ thật trong lòng nàng ta đã sớm không bận tâm.

Nhưng không chịu nổi miệng người này rất cay độc, nói với hắn chưa được mấy câu là lại muốn cãi nhau với hắn rồi.

- Các ngươi đang nói gì thế?

Sở Sơ Nhan nghi hoặc nhìn bọn họ.

- Không có gì.

Kiều Tuyết Doanh lắc đầu, chuyện này theo bản năng không muốn cho nàng ta biết.

Tổ An cũng thu liễm nụ cười:

- Thật sự phải đi sao?

Kiều Tuyết Doanh ừ một tiếng:

- Ở kinh thành có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, rất nhiều tộc nhân đang chờ ta đi giải cứu.

Tổ An thở dài một hơi:

- Đáng tiếc, hai ta vừa công nhận lại đối phương thì phải chia tay rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

Thần sắc của Kiều Tuyết Doanh cũng có chút phức tạp, nhìn hắn và Sở Sơ Nhan:

- Cũng chúc ngươi và Sở tiểu thư hạnh phúc.

- Sao lại kéo tới trên người ta?

Trên da thịt giống như băng tuyết của Sở Sơ Nhan nháy mắt liền được phủ lên một tầng sắc đỏ, nàng ta và Tổ An vốn chỉ định làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, kết quả trong bí cảnh lại gạo nấu thành cơm, khiến nàng ta trong nhất thời không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào, lúc này nghe thấy nàng ta nói vậy, giậm giậm chân xấu hổ trốn sang một bên.

Kiều Tuyết Doanh do dự một lúc, vẫn mở miệng nhắc nhở:

- Tiểu thư ngươi tuy ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong xương tủy lại là tiểu nữ nhân tràn ngập ảo tưởng, lại thêm nàng ta xưa nay da mặt rất mỏng, có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Ngươi cũng đừng để ý, cho nàng ta thêm thời gian, chắc sẽ chấp nhận ngươi.

Hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng ta hiểu rõ tính tình ngạo kiều của Sở Sơ Nhan hơn bất kỳ ai.

Trên mặt Tổ An cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, kỳ thật tuy thời gian hắn và Sở Sơ Nhan tiếp xúc không lâu, nhưng kinh nghiệm có hai đời làm người, sớm đã biết đại khái tính tình của nàng ta:

- Không nói nàng ta nữa, hay là nói về ngươi đi, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không.

- Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Kiều Tuyết Doanh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một câu như vậy, khăn che mặt cũng không che được sắc mặt đỏ ửng, trực tiếp xoay người vội vàng rời đi, chỉ để lại mùi thơm trong không khí.

Xa xa sắc mặt Thạch Côn âm trầm, chăm chú nhìn ba người bọn họ, lạnh lùng nói:

- Nha đầu Kiều Tuyết Doanh này dám phản bội ta!

Thạch Nhạc Chí thuận miệng nói:

- Đêm nay ta sẽ giúp công tử xử lý ả phản đồ này.

Thạch Côn lắc đầu, khóe miệng lại nở một nụ cười âm lãnh:

- Giết đi thì đáng tiếc quá, dù sao cũng là mỹ nhân vạn dặm mới tìm được một, lại là công chúa của Tinh Linh tộc, lúc trước vì khiến nàng ta tận tâm tận lực làm việc cho nên bản công tử mới không động tới nàng ta, hiện giờ nàng ta đã phản bội, vậy thì vật tẫn kỳ dụng đi.

Sắc mặt Thạch Nhạc Chí hiện lên một nụ cười mà nam nhân nào cũng hiểu, hiển nhiên mấy năm nay đã giúp hắn làm việc này không ít lần:

- Hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ bắt nàng ta cho công tử hưởng dụng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)