Kiều Tuyết Doanh xì một tiếng:
- Ai quan tâm tới ngươi, ta chỉ là nể mặt Sở tiểu thư mới nhắc nhở ngươi một chút mà thôi. Thân thể của ta không thoải mái, không nói chuyện với ngươi nữa, nghỉ ngơi trước.
Sau khi nói xong nàng ta liền lật người, đưa lưng về phía hắn, không nói nữa, giống như đang ngủ.
Lúc này Kỷ Tiểu Hi cũng kéo tay áo Tổ An, nhỏ giọng nói:
- Kiều cô nương bị thương rất nặng, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ có lợi cho khôi phục thương thế, hay là đừng quấy rầy nàng ta.
Tổ An bật cười, cô gái nhỏ này lúc nào thiện lương như vậy, luôn nghĩ cho người khác, Kiều Tuyết Doanh rõ ràng chính là đang giả bộ ngủ mà thôi.
- Cũng tốt, chúng ta đến bên kia trò chuyện đi, không quấy rầy nàng ta nghỉ ngơi.
Tổ An vừa hay cũng có một số lời muốn nói với nàng ta.
Nghe thấy tiếng bước chân của hai người đi xa, Kiều Tuyết Doanh đang nhắm mắt giả bộ ngủ thầm cắn răng: Người này rốt cuộc muốn nói gì mà cố ý nói sau lưng ta?
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +233!
Nhìn thấy điểm nộ khí trong tài khoản, Tổ An bật cười.
- Tổ đại ca, ngươi đang cười gì thế?
Kỷ Tiểu Hi dùng đôi mắt sáng trong nhìn hắn.
- Không có gì.
Tổ An lập tức sửa đúng lại.
- Sao lại gọi Tổ đại ca, sau này phải gọi là A Tổ.
- Ờ.
Kỷ Tiểu Hi không rõ vì sao hắn lại có chấp niệm với cách xưng hô này lớn như vậy.
- Cám ơn quần áo vừa rồi của ngươi.
Nhìn thiếu nữ giống như hoa trắng ở trước mắt, Tổ An cũng sinh ra được tâm tư tiết độc.
- Vừa rồi khiến ngươi bị hiểu lầm, hay là đợi lát nữa ta đi giải thích với bọn họ một chút.
- Không sao, thanh giả tự thanh.
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, ánh mắt trong suốt như nước, không có một chút tạp chất.
- Đúng rồi, có phải ngươi tìm được Vô Tung Huyễn Liên rồi không?
Tổ An sửng sốt:
- Sao ngươi biết?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Hi ửng đỏ, cúi đầu có chút ngượng ngùng:
- Vừa rồi khi ta bắt mạch kiểm tra thân thể cho ngươi, không chỉ biết thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, hơn nữa ngay cả...Chỗ dưới khí hải cũng... Không khác gì người bình thường...
Kỳ thật vừa rồi nàng ta kiểm tra ra kinh mạch ở khu vực đó của đối phương đập mạnh mẽ trầm ổn hơn người thường rất nhiều, nhưng lời này bảo một tiểu cô nương như nàng ta làm sao mà nói ra miệng được.
Tổ An nói:
- Ta quả thực đã tìm được Vô Tung Huyễn Liên, kể ra cũng may mà có giải phong đan của cha ngươi.
Hắn không nói Vô Tung Huyễn Liên đã bị Sở Sơ Nhan ăn, nếu không muốn giải thích với nàng ta giải phong thế nào thật sự có chút khó khăn, dẫu sao nàng ta thông hiểu y thuật, lấy cớ rất khó giấu được, nhưng lúc trước lại đáp ứng Mị Ly, không được tiết lộ chuyện này với người ngoài.
- Không ngờ giải phong đan thật sự hữu dụng, ta còn lo có vấn đề.
Kỷ Tiểu Hi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở phào nhẹ nhõm.
Tổ An:
- ???
Sao cảm thấy phản ứng này có chút không đúng.
Kỷ Tiểu Hi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích:
- Lúc trước cha ta cũng chưa từng làm giải phong đan, phương thuốc này chỉ là hắn thông qua một số y điển thượng cổ mà nghĩ ra, có thể thành công hay không, kỳ thật cũng chỉ có năm năm, để không khiến ngươi lo lắng, cho nên mới không nói với.
Vốn nàng ta là không muốn gạt người, cảm thấy y giả nên nói rõ với người bệnh, nhưng phụ thân nói với nàng ta, có đôi khi liệu pháp an ủi cũng rất quan trọng, có khi còn có thể tạo ra được hiệu quả thần kỳ.
Nàng ta nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, cho nên cũng không nói, cho tới bây giờ hắn khỏi hẳn mới nói ra.
Tổ An:
- ...
Kỷ Đăng Đồ này đúng là đồ lừa đảo!
May mà ta phúc lớn mạng lớn, lần này có kỳ ngộ khác, nếu không đến lúc đó ăn Vô Tung Huyễn Liên vào vẫn không thể khôi phục, chẳng phải là nản lòng thoái chí, trực tiếp tự sát cũng có khả năng sao.
Món nợ này nhất định phải tìm hắn tính sổ!
Chỉ có điều nghĩ đến thực lực sâu không lường được của Kỷ Đăng Đồ, hắn liền xì hơi, thôi, sau này tìm cách khác đòi lại.
- Đúng rồi Tiểu Hi, chân của ngươi thế nào rồi?
Tổ An nhớ ra lúc trước từng nghe thấy Bạch Tố Tố nhắc tới, hình như là nàng ta vì đi gọi viện binh, liều mạng chạy mà sau đó không cẩn thận bị trật khớp, cảm động vươn tay ra,
- Hay là để ta xoa giúp ngươi.
- Không có gì, đã đỡ rồi.
Sắc mặt Kỷ Tiểu Hi ửng đỏ, theo bản năng rụt chân về, đồng thời thầm kéo váy lại.
Lúc trước là vì đối phương không được tính là nam nhân trên ý nghĩa chân chính, cho nên nàng ta không quá để ý tiếp xúc thân thể với hắn, nhưng hiện tại đối phương đã khôi phục, sự rụt rè của thiếu nữ khiến nàng ta trở nên thẹn thùng.
Tổ An sửng sốt, cũng ý thức được mình quá càn rỡ, đối với thiếu nữ thiện lương lại ngây thơ này, hắn ngược lại không sinh ra được tâm tư đùa giỡn, thế là vẻ mặt nghiêm lại, cảm thán nói:
- Tiểu Hi, lần này bởi vì do ta, lịch luyện của ngươi trong bí cảnh trên cơ bản là hoang phế, cũng không có thu hoạch gì, ta thật sự rất ngại.
- Không, ta cảm thấy rất phong phú.
Trên mặt Kỷ Tiểu Hi hiện lên một chút hưng phấn.
- Nhiều năm như vậy trôi qua ta chưa từng gặp được chuyện vừa nguy hiểm như vậy lại kỳ lạ như vậy, đối với ta mà nói, những gì gặp phải trong sơn cốc còn hữu dụng hơn là lịch luyện gì đó.
- Về phần thiên tài địa bảo trong bí cảnh, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa, chỗ cha ta có rất nhiều linh dược, ta cũng không cần những cái đó.
Tổ An:
- ...
Bạch phú mỹ quả nhiên là bạch phú mỹ, nói chuyện cũng tự tin hơn người thường.
Chỉ có điều tuy nàng ta nói như vậy, nhưng trong lòng Tổ An vẫn băn khoăn, muốn tìm thứ gì đó để bù đắp cho nàng ta.
Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, từ trong lòng lấy ra một khối nguyên thạch tỏa ra quang mang đỏ như máu nhét vào trong tay nàng ta:
- Cái này tặng ngươi.
Lúc trước ở trong địa cung, Mị Ly nằm trong thủy tinh quan, cả người mặc dư phục hoàng hậu, bất kể là mũ phượng, hay là trên đai lưng, khảm rất nhiều bảo thạch quý báu.
Về sau tuy xiêm y của nàng ta mục nát, nhưng những nguyên thạch này lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, khi Mị Ly thay quần áo hắn lặng lẽ nhặt lên.
Trong đó một viên lớn nhất chính là ở chính giữa mũ phượng của nàng ta, Tổ An lo cái này rất quan trọng với Mị Ly, liền không lấy ra, chờ ngày sau một lần nữa đả tạo lại mũ trả nàng ta; Lần này lấy ra viên to thứ hai, chính là viên được khảm trên đai lưng của nàng ta.
Tương lai sau khi Mị Ly tỉnh lại biết ta nghĩ cho nàng ta như vậy, chắc sẽ rất cảm kích ta nhỉ?
- Cái này là gì?
Kỷ Tiểu Hi nghi hoặc cầm lấy nhìn một cái, sau đó sắc mặt khẽ biến, cái miệng nhỏ nhắn há to tới có thể nhét vừa một quả trứng chim.