Lục Địa Kiện Tiên

Chương 423: Ám ảnh tâm lý (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta và Vi Tác là bạn cùng bàn, hai ta là huynh đệ mới gặp mà như đã quen từ lâu, biết hắn còn có ca ca ở trường học, một mực muốn gặp mặt, đáng tiếc là mãi không có cơ hội.

Tổ An giải thích.

- Thì ra là Vi Tác.

Vi Hoằng Đức cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, răng cửa bị sứt đặc biệt bắt mắt, khiến Tổ An cuối cùng không còn hoài nghi hai người bọn họ có phải là thân sinh hay không nữa.

Hai người lại hàn huyên một lúc, Tổ An không có được tình báo hữu dụng gì, bất kể là nhìn từ mặt nào, Vi Hoằng Đức này đều không có gì đặc thù, trừ miễn cưỡng vào được Thiên tự ban ra, căn bản không nhìn ra có chỗ nào xuất sắc.

Thật sự không rõ vì sao Mễ lão đầu lại muốn ta cố ý tiếp cận hắn?

- A Tổ, ngươi mau tới đây.

Một thanh âm mềm mại đáng yêu truyền đến, chỉ thấy Bùi Miên Mạn hai mắt như hoa đào mang theo nét cười ngọt ngào, nhẹ nhàng vẫy tay gọi hắn.

- Được!

Tổ An hớt hải chạy tới, ở cùng một chỗ với những xú nam nhân này làm sao tốt bằng những cô nương thơm ngát đó.

Thấy một màn này, một đám bạn học nam lập tức ghen ghét, vốn một số người đã khó chịu, muốn nói gì đó, nhưng hình ảnh rất có lực trùng kích vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu, ai nấy lập tức lại xì hơi.

Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +666!

Đến từ Phan Long, điểm nộ khí +666!

Đến từ Phó Phượng, điểm nộ khí +666!

Đến từ Tạ Tú, điểm nộ khí +666!

Đến từ Vi Hoằng Đức, điểm nộ khí +666!

...

- Vừa các ngươi ở bên trong rốt cuộc đã có chuyện gì, vì sao tất cả bọn họ đều biến thành là lạ?

Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh làm bộ như không để ý, lại lặng lẽ giỏng tai lắng nghe.

- Có thể là bị đả kích.

Tổ An lộ ra biểu cảm ngượng ngùng.

- Đã bảo bọn họ đừng tới, kết quả ai nấy lại cứ tới.

Rất nhiều nam sinh khác:

- ...

Tên gia hỏa ngươi vừa rồi nói những lời đó là thực sự không muốn chúng ta vào xem ư, rõ ràng chính là cố ý dụ dỗ chúng ta mà, đúng là tạo nghiệt gì, đợi lát nữa tìm thấy nguồn nước nhất định phải rửa mắt một chút.

Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +233!

Đến từ Phan Long, điểm nộ khí +233!

Đến từ Phó Phượng, điểm nộ khí +233!

- Bị đả kích gì?

Vẻ mặt Bùi Miên Mạn ngỡ ngàng, theo bản năng nhìn về phía những bạn học nam đó.

Thường ngày những bạn học nam này chỉ mong được nhìn Bùi Miên Mạn quyến rũ khiêu gợi lâu hơn một chút, nhưng hiện giờ tất cả mọi người như đều chột dạ, ai nấy né tránh ánh mắt, sợ bị nàng ta nhìn thấy vấn đề.

- Cũng không có gì, chính là chút bí mật của nam nhân.

Tổ An cười thần bí, dù là da mặt hắn có dày tới mấy, loại chuyện này chung quy cũng không tiện tự biên tự diễn.

Lo lắng nàng ta tiếp tục truy hỏi, tùy ý nói mấy câu rồi vội vàng chạy về bên cạnh Kỷ Tiểu Hi.

Bùi Miên Mạn không nhịn được giậm giậm chân, bấu khuê mật một cái:

- Đây là lão công của ngươi hay là lão công của người khác thế, sao lại chạy tới bên cạnh nữ nhân khác rồi.

- Nếu ngươi khó chịu thì tự đi cướp về đi.

Sở Sơ Nhan trực tiếp xoay người rời khỏi, nàng ta từ trong đối thoại của đám nam nhân vừa rồi đã lờ mờ đoán được gì đó, dẫu sao không lâu trước nàng ta cũng là một người tự mình thể nghiệm.

Trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh trong địa cung, hai má sớm đã đỏ hây hây, nào còn dám tiếp tục đề tài này.

Bùi Miên Mạn thấy mà sửng sốt, hôm nay sao tất cả mọi người đều lạ thế.

Lúc này Lỗ Đức đi ra ho khẽ một tiếng:

- Được rồi, bọn họ đã không sao, vậy mọi người tiếp tục thám hiểm lúc trước, dẫu sao chuyến đi tới bí cảnh này cũng là cơ hội hiếm có, vẫn còn ba ngày nữa, mọi người đừng lãng phí thời gian.

Nghe thấy những lời này của hắn, những nam sinh đó đồng loạt hoan hô, sau đó giống con thỏ nhanh chân bỏ chạy, ở cùng một chỗ với tên Tổ An này, áp lực tâm lý quá lớn.

Lỗ Đức và Bạch Tố Tố ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo hai người phân chia chức trách, đều đi tìm đoàn đội của mình.

Tổ An thì lưu lại chiếu cố Kiều Tuyết Doanh, Kỷ Tiểu Hi thì trên chân có thương tích, cho nên cũng ở lại.

Trịnh Đán cũng có rất nhiều lời muốn hỏi Tổ An, nhưng nhiều nữ nhân như vậy ở đây, nàng ta căn bản không tiện thi triển, thế là lặng lẽ ném cho hắn ánh mắt tươi cười rồi xoay người rời đi.

Sở Sơ Nhan bởi vì vừa rồi thẹn thùng, không biết đã đi đâu rồi.

Bùi Miên Mạn trù trừ một lúc, hiển nhiên cũng có băn khoăn giống như Trịnh Đán, thế là liền xoay người đi tới phế tích địa cung lúc trước, xem có thể tìm thấy thứ tốt gì không.

- Vừa rồi có phải Trịnh Đán liếc mắt đưa tình với ngươi không?

Kiều Tuyết Doanh thầm bấu Tổ An một cái.

Tổ An hoảng sợ:

- Ngươi tỉnh từ lúc nào thế?

Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng:

- Sao, bị ta nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy à?

- Không, ngươi khẳng định là hoa mắt, sao nàng ta có thể có quan hệ với ta.

Tổ An lập tức nghiêm mặt nói, đùa à, ở trước mặt hai cô nương, loại chuyện này có thể thừa nhận sao?

Kiều Tuyết Doanh do dự một chút, vẫn dặn dò:

- Tự ngươi giải quyết cho tốt, nữ nhân này tiếp cận ngươi hơn phân nửa là vì món nợ 750 vạn lượng đó.

Trước kia làm thủ hạ của Thạch Côn, cũng từng có tiếp xúc với Trịnh Đán, ít nhiều cũng có thể đoán được một hai.

- Không ngờ ngươi lại quan tâm ta như vậy.

Tổ An cười ha ha.

- Yên tâm đi, sao ta có thể dễ dàng mắc mưu như vậy, đảm bảo sẽ khiến nàng ta tiền mất tật mang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)