Nghe thấy lời này của nàng ta, trên khuôn mặt luôn trắng nõn như ngọc của Sở Sơ Nhan lúc này lại giống như ánh nắng chiều đầy trời, vẻ mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Tổ An:
- ...
Một tiểu cô nương như ngươi nói những cái này mà không xấu hổ à!
- Ta không được lúc nào, ta là luôn được mà!
Tổ An ngoài mạnh trong yếu nói.
- Ha ha!
Đáp lại hắn là ánh mắt xem thường của Kiều Tuyết Doanh, ngươi có được hay không ta lại không biết à?
Cuối cùng vẫn là Sở Sơ Nhan mở miệng:
- Kỷ thần y đã xem qua giúp hắn, mở một phương thuốc giải phong cho hắn, chủ dược trong đó chính là Vô Tung Huyễn Liên.
- Vô Tung Huyễn Liên mà Trong truyền thuyết một cánh hoa cũng có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ á?
Kiều Tuyết Doanh cuối cùng cũng có phản ứng,
- Nhưng hắn cho ngươi rồi mà?
Thân là người tu hành, tất nhiên biết trong mỗi một phẩm có chín cảnh giới nhỏ, mỗi lần đề thăng một cảnh giới nhỏ đều rất không dễ dàng, tu đến về sau càng là khó như lên trời.
Chỉ là một cánh hoa có thể sánh được với nỗ lực nhiều năm, nếu hậu kỳ ăn vào, thậm chí có thể sánh bằng mấy chục tới cả trăm năm nỗ lực của người khác, đó là vật nghịch thiên cỡ nào.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tổ An có thêm vài tia nhu tình.
- Tương truyền Vô Tung Huyễn Liên có chín cánh hoa, hắn cho ngươi bao nhiêu?
Kiều Tuyết Doanh truy hỏi, kỳ thật lúc trước nàng ta cũng từ trong miệng Chương Hàm nghe thấy tin tức về Vô Tung Huyễn Liên, nhưng lúc ấy nàng ta đang này trong bi thương cực độ vì bị Thạch Côn phản bội, lại bị Chương Hàm áp chế, cả người đã tâm như tro tàn, không quá lưu ý chuyện phát sinh trước mắt.
- Cho ta... hết.
Sở Sơ Nhan nghĩ đến lúc ấy đối phương dùng miệng đút cho mình ăn Vô Tung Huyễn Liên, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Kiều Tuyết Doanh nhìn Tổ An với thần sắc phức tạp:
- Ngươi tán gái đúng là bỏ hết cả tiền vốn.
Nàng ta nghĩ đến cùng tới địa cung, mình tiêu hao Bán Sinh Chi Duyên quý giá nhất, tổn thất một nửa thọ mệnh; nhưng Sở Sơ Nhan lại từ chỗ Tổ An có được Vô Tung Huyễn Liên, tu vi cả người cơ hồ là đề thăng một cảnh giới lớn.
Người so với người đúng là tức chết người!
Sao ta lại thảm như vậy chứ...
Cảm thấy cảm xúc của nàng ta đi xuống, Tổ An không nhịn được hừ một tiếng:
- Ngươi cũng đừng bất bình hành, thứ ta bỏ ra cho ngươi cũng không ít hơn nàng ta đâu.
Mấy vạn điểm nộ khí, mấu chốt là buff tiêu cực ba lần rút thưởng về sau đều không rút được gì.
Nếu không có quỷ mới biết mấy vạn điểm nộ khí này có thể rút ra được kỹ năng hoặc là đạo cụ sắc bén gì.
Kiều Tuyết Doanh đang có chút khó chịu, thầm nghĩ ngươi bỏ ra gì cho ta, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nghĩ tới lúc trước khi mình đang mạng như chỉ mành treo chuông, đối phương tự dưng lấy ra một lọ thần dược nháy mắt liền khôi phục.
Tuy hắn nói không quá không tỉ mỉ, nhưng nàng ta biết rõ, thế giới này luôn là nguyên tắc trao đổi đồng giá, muốn có được thần dược như vậy, hắn khẳng định phải trả một cái giá cực lớn.
Cho dù chuyện lúc trước nàng ta đã không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn nhớ lúc ấy đối mặt với một kẻ địch cực kỳ khủng bố, nam nhân này hết lần này tới lần khác cả người đều là máu chắn ở phía trước bảo hộ nàng ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Tổ An cũng trở nên nhu hòa hơn.
Có điều sau khi nàng ta nhìn thấy Sở Sơ Nhan ở bên cạnh thì trong lòng buồn bã, đáng tiếc, bọn họ mới là một đôi.
Đúng là tạo hóa trêu người, nếu đêm đó hai người thật sự...
Nghĩ đến chuyện đêm đó, Kiều Tuyết Doanh lập tức có phản ứng:
- Đợi đã, Vô Tung Huyễn Liên đã bị Sở tiểu thư ăn rồi, vậy sao ngươi có thể khôi phục?
Người này, khi ở với ta thì không được, nhưng ở với với Sở tiểu thư thì lại được?
- Về sau ta ở trong thế giới phong ấn, lại có được một đoạn kỳ ngộ, dưới cơ duyên xảo hợp mà được giải phong.
Tổ An không trả lời quá kỹ.
- Được rồi được rồi, một nữ hài tử như ngươi, cứ mãi hỏi loại chuyện này mà không thấy ngượng à.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, đích xác cũng ngượng hỏi tiếp, có điều trong lòng lại có chút nghi hoặc, hình như ta cũng ở thế giới phong ấn mà, sao không biết hắn có kỳ ngộ gì.
Tuy Sở Sơ Nhan và hắn là vợ chồng, nhưng quan hệ của hai người thật sự rất xấu hổ, huống chi việc này nàng ta lại là "Khổ chủ", nào có tiện mà hỏi kỹ.
Một nhóm ba người ai mang tâm sự nấy tiếp tục đi lên bên trên, vốn đang cực kỳ đề phòng, lo lắng bỗng nhiên có võ sĩ cương thi lao ra, nhưng không biết vì sao, những võ sĩ cương thi đó nhìn thấy bọn họ đều lẩn đi xa.
- Chẳng lẽ biết không phải là đối thủ của ta, cho nên né tránh trước à?
Sở Sơ Nhan có chút nghi hoặc, nhưng không thể như vậy được, đám gia hỏa này không có linh trí cao như vậy mới đúng.
Lúc này chợt nghe Tổ An hỏi:
- Tuyết Nhi, sau này ngươi có tính toán gì không?
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu, ngỡ ngàng nói:
- Ta cũng không biết.
- Ngươi đã nhận rõ bộ mặt thật của Thạch Côn, vậy về Sở gia đi, chúng ta thủy chung hoan nghênh ngươi.
Sở Sơ Nhan cũng nói.
Tổ An ở bên cạnh phụ họa:
- Không sai không sai, ngươi đã hứa gả cho ta làm nha đầu thông phòng, trải qua chuyến đi tới địa cung lần này, mọi người cũng quen thân hơn, sau này vừa hay có thể mỗi ngày làm ấm giường cho ta.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ....