Tổ An nghĩ đến hình ảnh Mị Ly cao quý uy nghiêm luôn miệng gọi mình là chủ nhân, trong lòng vẫn có chút kích động.
Mị Ly trước giờ đều cao cao tại thượng, chưa từng có ai dám to gan lớn mật đề xuất yêu cầu như vậy với nàng ta?
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +888!
Nhìn thấy điểm nộ khí tài khoản thu được, Tổ An lại giật thót, bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, đó chính là flag lúc trước rút thưởng vẫn chưa rút hết.
Ba lần rút thưởng đầu tiên đã định trước là không thể rút trúng.
Kỳ thật cũng không phải hắn quên việc này, mà là một mực không tìm được cơ hội rút thưởng, phải biết rằng sau khi ra khỏi phong ấn, không phải bận đánh nhau huyết nhục tung tóe với nữ nhân Mị Ly này, đương nhiên kỳ thật chủ yếu là hắn đang bị đánh, thì cũng là bận tinh lọc hai mươi vạn vong linh, một mực không rảnh, căn bản không rảnh tay để rút thưởng.
Cho nên hiện tại mỗi lần thu được điểm nộ khí, theo hắn đều là lỗ tiền.
- Ngươi nói lại lần nữa xem?
Mị Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
- Sau này có phải ngươi nên gọi ta là chủ nhân không?
Sau khi vừa nói xong, Tổ An lập tức bổ sung một câu.
- Đây chính là ngươi bảo ta nói, ta hoàn toàn là dựa theo chỉ thị của ngươi mà hành động.
Mị Ly:
- ...
Nếu là năm đó, người dám nói chuyện với nàng ta như vậy đã sớm bị nàng ta hạ lệnh kéo ra ngoài ngũ mã phanh thây rồi.
Nhìn thấy Thái A Kiếm phát ra một tiếng rên khẽ, sau đó mũi kiếm nhắm về phía mình, Tổ An hoảng sợ, vội vàng nói:
- Hiện tại vận mệnh của chúng ta gắn chặt với nhau, ngươi không thể giết ta.
- Ta không thể giết ngươi, nhưng cắt đầu lưỡi hoặc là lỗ tai của ngươi để xả hận cũng tốt.
Mắt phượng của Mị Ly lộ vẻ hàn sương.
- Thế cũng không được, nếu ta có tổn thương trên thân thể, ta sẽ... Lập tức tự sát!
Tổ An hừ một tiếng.
- Cùng lắm thì cùng chết.
Mị Ly:
...
Trong chớp mắt này nàng ta cảm thấy có chút mệt mỏi, người này dầu mỡ không dính, lại hèn hạ vô sỉ không nói quy củ, khiến nàng ta căn bản không thể xuống tay.
Tổ An thừa cơ nói:
- Còn nữa, ngươi không thể giết bọn họ, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì.
- Nữ nhân của ngươi?
Mị Ly cười lạnh.
- Họ Sở đó thì cũng thôi, nha đầu tết tóc này cũng là nữ nhân của ngươi ư?
- Hiện tại tuy vẫn chưa phải, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải, lúc trước nàng ta cũng đã được hứa gả cho ta rồi.
Tổ An lẩm bẩm một câu, nói không chừng tương lai ngươi cũng thế.
- Ngươi nói gì?
Mắt phượng của Mị Ly lóe sáng, Thái A Kiếm nháy mắt lại bay lên.
- Là nói hoàng hậu tỷ tỷ ngươi đừng thường xuyên tức giận, tức giận nhiều sẽ không tốt cho da.
Tổ An vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy mũi kiếm vừa cười hì hì giải thích.
- Bản cung làm việc cần ngươi dạy à?
Trong thanh âm của Mị Ly tràn ngập bất mãn.
- Cái này không phải là quan tâm ngươi sao.
Tổ An cười làm lành nói.
- Hiện tại không thể giống như năm xưa, khi đó nha hoàn cung nữ bên cạnh ngươi có cả đống, tất nhiên không cần lo lắng những cái này, hiện tại chỉ có lẻ loi một mình, đương nhiên cần chú trọng một chút.
- Hừ, bản cung thiên sinh lệ chất, không cần những cái loạn thất bát tao này,
Mị Ly rất nhanh liền đổi đề tài.
- Có điều ngươi nói cũng không phải không có lý, hiện giờ đang thiếu mấy cung nữ hầu hạ, ta thấy bộ dạng của hai nha đầu này không tồi, không bằng cướp lấy linh hồn của bọn họ, làm nha hoàn cho ta cũng tốt.
Tổ An giật nảy mình, không ngờ vòng đi vòng lại kết quả vẫn là muốn giết bọn họ, dứt khoát trực tiếp nói thẳng ra:
- Không được, tuyệt đối không được, ngươi muốn giết bọn họ thì ta sẽ trở mặt với ngươi!
Lần này Mị Ly lại không tức giận, mà là lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới thở dài một hơi:
- Ngươi vẫn quá trẻ tuổi, chưa kiến thức sự xấu xí của nhân tính, chưa trải qua sự phản bội của người chí thân, tương lai ngươi khẳng định sẽ hối hận.
Tổ An lắc đầu:
- Cá nhân ta cũng không phải người hiền lành gì, sẽ không tùy ý tin người như vậy, nhưng ta tiếp xúc với bọn họ, biết được tính tình của họ, bọn họ tuyệt sẽ không bán đứng ta, nếu thật sự bán đứng ta, khẳng định cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Sở Sơ Nhan tất nhiên không cần phải nói, cho dù là Kiều Tuyết Doanh lúc trước một mực đối địch với hắn, trải qua lúc trước kề vai chiến đấu, cũng biết nàng ta là một cô nương nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, huống chi còn hy sinh một nửa sinh mệnh của mình để cứu hắn, người như vậy sao có thể không tin được?
Mị Ly hừ một tiếng:
- Tên gia hỏa ngươi, có đôi khi khôn khéo như lão hồ ly, có đôi khi lại dại dột giống như đồ ngốc. Thôi, nể mặt ngươi, ta sẽ không giết bọn họ, nhưng đoạn ký ức này phải phong ấn lại.
- Phong ấn ký ức?
Tổ An sửng sốt.
- Không sai, bí mật trên người ngươi quá nguy hiểm, cho dù bọn họ không bán đứng ngươi, nhưng bọn họ cũng có bạn tốt chí thân, có lẽ lúc nào đó không cẩn thận mà lỡ lời nói ra, một khi lan truyền ra, với tu vi hiện tại của ngươi là chắc chắn sẽ phải chết. Chi ta cũng không muốn có bất kỳ ai biết sự tồn tại của ta.
Mị Ly cấp tốc bổ sung.
- Chuyện này không thể bàn điều kiện, bằng không ta sẽ trực tiếp giết bọn họ, tự ngươi chọn đi.
- Loại kiều đoạn máu chó mất trí nhớ này cũng đến rồi à?
Tổ An lắc đầu như đánh trống bỏi, kiếp trước xem phim truyền hình, ghét nhất chính là kiểu mất trí nhớ này.
- Ta hiểu chút tâm tư này của ngươi.
Mị Ly lộ ra vẻ châm chọc.
- Yên tâm, chuyện bọn họ nên nhớ thì đều sẽ nhớ, ta chỉ phong ấn một số bí mật có liên quan tới ngươi và ta thôi.