Lục Địa Kiện Tiên

Chương 370: Giải pháp thực sự của thiên chi phong ấn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Trần mỗ không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ lá gan đã lớn rồi!

Trần Vĩ ngạo nghễ nói.

Tổ An cũng có vài phần bội phục, người này ở dưới loại hoàn cảnh như vậy vẫn có loại khí thế này, quả thật là hơn xa người thường.

- Tốt lắm, vậy ngươi nhận tội đi, nói những chữ đó là ngươi khắc.

Tổ An thản nhiên nói.

Kiều Tuyết Doanh vốn cũng đang tò mò xem hắn rốt cuộc có phương pháp gì đẻ cứu người, vừa nghe thấy những lời này lập tức ngây người, thế này không phải là bức tử người ta à?

- Ha ha ha.

Trần Vĩ cũng cười lạnh.

- E là các ngươi không tìm thấy hung phạm, liền cố ý lừa ta làm kẻ chết à?

- Lúc trước còn tưởng rằng các hạ là người thông minh, không ngờ vẫn ngu không ai bằng như vậy.

Tổ An không nhịn được lắc đầu.

- Ngươi!

Trần Vĩ lập tức giận dữ, không ai cam tâm để người khác nói là đồ ngu.

Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +256!

Tổ An lạnh lùng nói:

- Ngươi không nghĩ lại mà xem, cho dù ngươi không nhận, vận mệnh của các ngươi vốn cũng là chết chắc rồi; ngươi nhận thì chỉ cần một mình ngươi chết, cái này khó chọn lắm à?

Trần Vĩ cả giận nói:

- Đây chính là tội lớn tru di cửu tộc, sao ta có thể tùy tiện thừa nhận!

Tổ An trả lời:

- Tru di cửu tộc? Theo ta được biết thì mẫu thân ngươi đã chết sớm rồi, mấy năm nay cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, vừa rồi phụ thân ngươi cũng đã chết, lấy đâu ra cửu tộc?

Trần Vĩ ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hiện giờ nhà bọn họ chỉ còn lại một mình mình.

Suy nghĩ một lúc, Trần Vĩ vẫn lắc đầu:

- Không được, thường ngày trong thôn có không ít người không hòa thuận với nhà chúng ta, xung đột cũng không ít, vừa nghĩ tới ta phải vì đám gia hỏa này mà chết, trong lòng rất bực bội, vì sao ta phải hy sinh bản thân để thành toàn cho bọn họ, vậy không bằng mọi người cùng chết đ.

Tổ An nhướng mày, cái này đúng là có chút khó làm, vốn nhìn người này anh vũ bất phàm, cho rằng hắn có loại khí phách hy sinh cái tôi thành toàn cho tập thể, không ngờ tính cách của hắn giống kiêu hùng hơn, không phải loại anh hùng tình nguyện hy sinh.

Trần Vĩ lại mở miệng:

- Không phải ta tham sống sợ chết, mà là không muốn cứ như vậy chết đi một cách vô thanh vô tức, tráng sĩ không chết thì thôi, đã chết thì phải lưu danh sử sách! Người của thôn chúng ta đã nhất định phải chết, vậy ta sẽ đi liên lạc với bọn họ, nói rõ quan hệ lợi hại, ta có lòng tin có thể liên hợp toàn bộ bọn họ lại khởi nghĩa vũ trang, vừa hay thiên hạ khổ vì Tần lâu rồi, nhất định có rất nhiều người hưởng ứng chúng ta.

- Các hạ hiểu rõ đại nghĩa, hiển nhiên không phải vật trong ao, không bằng chúng ta cùng nhau đồng mưu đại sự! Đến lúc đó vương hầu tương tướng mặc ngươi chọn, tuyệt không chỉ làm một ngự sử.

Một phen lý do thoái thác dõng dạc của đối phương khiến Tổ An cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, thầm cảm thán có một số người trời sinh đã có khí chất lãnh đạo, diễn thuyết cực kỳ có sức cuốn hút, Trần Vĩ hiển nhiên chính là loại này, nếu mình mà là người của thế giới này, nói không chừng đã thực sự bị hắn thuyết phục.

- Ở trước mặt quan viên triều đình, nói những lời đại nghịch bất đạo này, ngươi chắc là không muốn sống nữa rồi!

Tổ An lạnh lùng nói.

Trên mặt Trần Vĩ lại không hề có vẻ e ngại, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ nói:

- Các hạ đã nói với ta nhiều như vậy, hiển nhiên cũng là người thông minh, hơn nữa bất mãn với sự bạo chính của Tần hoàng, một khi đã như vậy, chúng ta không bằng liều một phen!

Tổ An:

- ...

Nghe thấy câu danh ngôn quen thuộc lưu truyền mấy ngàn năm đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô:

- Ngươi không phải còn có tên là Trần Thắng chứ?

- Trần Thắng?

Trần Vĩ ngẩn ra.

- Tên này không tồi, vừa hay ta đang muốn đổi tên, vậy sau này ta tên là Trần Thắng đi!

Tổ An:

- ...

Có lầm không đó, thế này rốt cuộc là sao?

Sao ngay cả Trần Thắng cũng ra rồi?

Tổ An cảm thấy đầu óc hơi loạn, nếu người này chính là Trần Thắng trong lịch sử, nếu hắn cùng bị giết với những thôn dân này, vậy sau này sẽ không có Yết Can Khởi Nghĩa nữa không?

Tần triều cũng sẽ không thể diệt vong nhanh như vậy? Nội dung lịch sử cũng sẽ hoàn toàn thay đổi?

Tổ An sợ hãi cả kinh, thân là một người xuyên qua, không thay đổi diễn biến lịch sử là tu dưỡng cơ bản, có quỷ mới biết nếu thay đổi nội dung lớn như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn tới mức nào.

Vậy xem ra Trần Vĩ này, ồ không đúng, hiện tại phải gọi là Trần Thắng, nhất định là không thể chết được!

Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng Tổ An chảy ròng ròng, cuối cùng cũng biết vì sao đây là Thiên chi phong ấn!

Người bình thường căn bản không thể tra ra ai là người khắc, kết cục chỉ có chết; Cho dù có người thông minh tâm ngoan thủ lạt căn cứ vào ghi chép trong lịch sử, giết hết người cả thôn để diệt khẩu, nhưng bởi vì Trần Thắng cũng ở trong đó, như vậy sẽ thay đổi hướng đi của lịch sử, hơn phân nửa cũng là kết cục chắc chắn phải chết.

Chỉ có vừa hoàn thành nhiệm vụ điều tra mà triều đình giao phó, đồng thời giữ được tính mạng cho Trần Thắng, chắc mới là phương pháp phá trận.

Nghĩ chắc ghi chép về sự kiện Huỳnh Hoặc Thủ Tâm trong lịch sử là không đầy đủ, năm đó người trong thôn ngoài mặt thì đều bị giết, nhưng trên thực tế vẫn còn một người đào thoát, chính là Trần Thắng về sau!

Nếu cứ cắm đầu tin sách sử, sợ rằng thực sự nhảy vào hố rồi.

Kể ra nha đầu Tuyết Nhi này đúng là phúc tinh của hắn, lần này nếu không phải có nàng, chỉ sợ mình cũng sẽ không kiên định muốn cứu người như vậy, sau đó thì phá ấn thất bại, chết cũng không biết chết như thế nào.

Tổ An suy nghĩ thật nhanh, nói tiếp:

- Cùng ngươi làm đại sự thì miễn đi, ngươi cũng đừng nghĩ tới cổ động các thôn dân làm cùng ngươi, mọi người có nhà có nghiệp, hơn nữa không ít người trên có già dưới có trẻ, sao có thể cùng ngươi làm loại đại sự tru di cửu tộc này? Ngoài ra ngươi cũng nhắc tới có không ít người thường ngày không hòa thuận với ngươi, nếu ngươi tìm bọn họ, bọn họ không những không đồng ý, hơn phân nửa còn có thể bán đứng ngươi, cho nên hiện tại thời cơ khởi sự của hiện tại ngươi vẫn chưa chín muồi.

Sắc mặt Trần Thắng âm tình bất định, lúc trước hắn là một bầu nhiệt huyết, hiện tại trải qua phân tích như vậy, lập tức ý thức được đích xác không dễ:

- Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ chết sao?

Tổ An trầm giọng nói:

- Nếu ngươi tin lời nói của ta, ngươi trực tiếp nhận tội đi, thừa nhận chữ là ngươi khắc, chấm dứt án này. Sau đó ta sẽ cứu ngươi ra, từ nay về sau biển rộng cá nhảy trời cao chim bay, ngươi mai danh ẩn tích cũng tốt, muốn làm chuyện khác cũng được, tự ngươi quyết định.

Trần Thắng cũng không trả lời ngay, mà là nhìn hắn chằm chằm:

- Vì sao ngươi muốn giúp ta?

Tổ An biết kiêu hùng như hắn tuyệt sẽ không như vậy dễ tin tưởng người khác, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:

- Ta vốn là không muốn nhúng tay vào chuyện này, giết các ngươi xong là hết chuyện, nhưng không chịu nổi hảo muội muội của ta cầu tình cho các ngươi, lại thêm ta cũng không phải người lạm sát, cho nên mạo hiểm giúp ngươi một tay.

Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cũng không ngừng phụ họa:

- Không sai, Trần đại ca, ngươi có thể tin hắn, con người hắn ngoài mặt tuy có chút xấu xa, nhưng trong xương tủy thực tế vẫn là một người không tồi.

Tổ An bực lắm, thầm nghĩ đây là ngươi đang khen người hay là đang mắng người thế?

Thấy Trần Thắng trầm mặc không nói, Tổ An lập tức tiêm một liều thuốc mạnh:

- Nếu ngươi không đồng ý, ta lập tức giết ngươi, ta sẽ không mạo hiểm để ngươi tiết lộ chuyện vừa rồi ta đã nói đâu.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Trần Thắng ngược lại thở phào nhẹ nhõm:

- Được, ta đáp ứng ngươi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)