Lục Địa Kiện Tiên

Chương 369: Phương pháp giải cứu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Xem ra cái gọi là thiện lương của ngươi cũng chỉ là giả nhân giả nghĩa mà thôi, vì cứu nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả hảo ca ca cũng tiếc không gọi.

Kiều Tuyết Doanh thở phì phì nói:

- Đây là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Tổ An nhún vai:

- Ta cũng không phải đại thiện nhân làm chuyện tốt không lưu danh, không thừa cơ kiếm chút lợi ích thì việc gì phải phí sức giúp một số người không quen biết.

Kiều Tuyết Doanh cắn chặt răng, mặt lộ vẻ giãy dụa:

- Ta gọi rồi ngươi thật sự sẽ cứu bọn họ chứ?

- Không phải gọi một lần, mà là sau này phải gọi suốt.

Tổ An sửa đúng.

- Đương nhiên ta cũng chỉ là tận lực mà làm thôi, chưa chắc đã thật sự có thể thành công cứu được bọn họ.

- Ngươi không đảm bảo thành công, ta còn phải một mực gọi ngươi... Gọi ngươi là gì đó sao?

Kiều Tuyết Doanh đương nhiên không làm.

- Nếu không cứu thành công, sau này tất nhiên không cần gọi, nhưng lúc ban đầu thì thế nào cũng phải gọi.

Tổ An cười tủm tỉm nhìn nàng ta.

- Được rồi, hy vọng ngươi đã nói thì giữ lời.

Kiều Tuyết Doanh mấp máy môi, sắc mặt hết xanh lại đỏ, một lúc sau mới nhỏ giọng nói.

- Hảo. . . Hảo ca ca.

Tổ An dí lỗ tai tới trước mặt nàng ta:

- Ngươi gọi gì? Thanh âm quá nhỏ, nghe không rõ.

- Ngươi đừng quá đáng!

Kiều Tuyết Doanh oán hận lườm hắn một cái.

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +33!

- Người quả thật là nói rất nhỏ mà.

Tổ An thầm kêu đáng tiếc, cô nàng này trước kia giống như thùng hỏa dược chạm cái là nổ, kết quả hiện tại chỉ cống hiến ra chút điểm nộ khí ít tới đáng thương như vậy, đúng là bực mình.

- Nếu ngươi dám lừa ta, ngươi nhất định phải chết!

Kiều Tuyết Doanh rơi vào đường cùng, chỉ có thể đỏ mặt lại hô một tiếng.

- Hảo ca ca.

Tổ An cười ha ha:

- Hảo muội muội, thế mới ngoan chứ.

Nói xong lập tức đi tới chỗ giam giữ Trần Vĩ.

Kiều Tuyết Doanh đứng đờ tại chỗ, theo bản năng sờ sờ hai má, cảm thấy rất nóng, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi.

Lúc Tổ An đứng một lúc ngoài phòng giam giữ Trần Vĩ, hắn đã đáp ứng cứu người đương nhiên không thể là vì muốn người ta gọi hắn là hảo ca ca, chủ yếu vẫn là một người từ xã hội văn minh đi tới, hắn không làm ra được loại chuyện vì tư dục bản thân mà khiến hơn trăm người vô tội toi mạng này.

Tuy trên lý thuyết những người này chắc là hư ảnh bí cảnh làm ra, nhưng tự mình tiếp xúc thật sự là quá chân thật, không khác gì người thật, hắn không dám cược, không muốn lưu lại bất kỳ ám ảnh tâm lý nào.

Lúc ban đầu nhìn thấy chữ trên thiên thạch, hắn đã suy nghĩ phương pháp giải quyết khác, cho nên cho dù Kiều Tuyết Doanh không gọi hắn là hảo ca ca, hắn cũng sẽ thử cứu người.

Nếu để Kiều Tuyết Doanh biết chuyện này, điểm nộ khí thu thập được chắc sẽ bùng nổ?

Tổ An không phải không có suy đoán thú vị, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống xung động muốn nói với nàng, so với mấy ngàn điểm nộ khí đó, dường như sau này nghe một tiểu nha đầu xinh đẹp gọi mình là hảo ca ca vẫn có lời hơn.

Đặc biệt vừa nghĩ tới đối phương còn là kẻ địch từng hận không thể giết mình cho thống khoái, lại càng thấy sung sướng.

Sửa sang lại cảm xúc một chút, Tổ An đẩy cửa bước vào, Trần Vĩ thì đang bị trói trên một cây cột.

- Cẩu quan, lúc trước nhìn ngươi đã biết không phải người tốt, khẳng định là ngươi cố ý hãm hại chúng ta.

Trần Vĩ nhìn thấy hắn tiến vào, hai mắt lập tức đỏ bừng, giãy dụa muốn lên;ao tới, chỉ tiếc cả người lại bị trói.

Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +444!

- Ngoan ngoãn một chút!

Nha dịch ở bên cạnh vung thủy hỏa bổng trực tiếp đánh vào người hắn, sau đó vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tổ An.

- Chớ có xúc phạm ngự sử đại nhân.

Tổ An gật đầu, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài:

- Ta có lời muốn hỏi hắn, các ngươi ra bên ngoài canh gác đi.

- Vâng vâng vâng.

Những binh lính nha dịch đó đều nối đuôi nhau đi ra.

Kiều Tuyết Doanh cũng đi lên, đóng cửa lại, sau đó cảnh giác nhìn ra bên ngoài, xem có ai tới gần không.

Lúc này Tổ An mới nói với Trần Vĩ:

- Ta biết các ngươi là bị oan.

- Cẩu quan, quả nhiên là ngươi!

Trong ánh mắt Trần Vĩ lộ ra quang mang cừu hận, vừa nghĩ tới phụ thân chết thảm, phụ lão hương thân khác cũng gặp phải đại nạn, hắn liền phẫn nộ không thôi.

Đến từ Trần Vĩ, điểm nộ khí +999!

- Ngươi đừng kích động như vậy, ta là tới cứu ngươi.

Tổ An chậm rãi nói.

- Cứu ta?

Trần Vĩ nhướng mày, lạnh lùng nói.

- Ngươi có hảo tâm như vậy à?

- Trần đại ca, ta. . . Ca ca ta đúng là tới cứu ngươi.

Lúc này Kiều Tuyết Doanh cũng đi tới khuyên giải.

Nghe thấy nàng cũng nói như vậy, Trần Vĩ nghi hoặc nhìn Tổ An, không nói nữa.

Lúc này Tổ An mới mở miệng nói:

- Ta biết các ngươi bị oan, bởi vì khi thiên thạch hạ xuống ta đã ngay lập tức chạy tới, chữ là đã được khắc sẵn bên trên rồi.

Nghe thấy lời nói của hắn, cả người Trần Vĩ run lên:

- Xong rồi, người toàn thôn chúng ta chết chắc rồi!

Tổ An kinh ngạc nhìn hắn:

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

Hai mắt Trần Vĩ vô thần, cười khổ nói:

- Vốn ta còn nghĩ có thể tra ra ai là người khắc chữ, như vậy chúng ta có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng dựa theo cách nói của ngươi, chữ đó là trời khắc, Hoàng đế lại há có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này? Khẳng định cuối cùng đều đổ hết tội lỗi lên trên người chúng ta, để không khiến lòng người trong thiên hạ đại loạn, đám người chúng ta khẳng định sẽ bị giết diệt khẩu.

Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh không nhịn được mà nhìn Tổ An một cái, cái này trên cơ bản không khác gì phán đoán của hắn.

Tổ An cũng không ngờ tên gia hỏa giống như mãng hán này lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy, thế là liền nói:

- Ngươi đã là người thông minh, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, xem ngươi có gan làm theo hay không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)