- Sao có thể như vậy được!
Kiều Tuyết Doanh cả kinh, có điều rất nhanh lại mặt lộ vẻ vui mừng.
- Như vậy không phải tốt hơn ư, ngươi ăn ngay nói thật, như vậy những thôn dân của Trần gia thôn sẽ được rửa sạch hiềm nghi.
- Ngươi bị ngu à.
Tổ An nhìn nàng với vẻ khinh thường.
- Nếu nói thật ngươi biết sẽ là hậu quả gì không, đó chính là thượng thiên nói Hoàng đế đáng chết, đến lúc đó thiên hạ khẳng định sẽ đại loạn, Hoàng đế tuyệt đối cũng sẽ tức giận, với tính cách của hắn, chúng ta báo lên như vậy tuyệt đối sẽ xử tử loại người làm việc bất lợi như chúng ta.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Kiều Tuyết Doanh quýnh lên.
- Đã không thể báo cáo thật, nhưng thôn dân của Trần gia thôn cũng đều trong sạch, không thể vu oan giá hoạ bắt người ta làm người chịu tội thay được.
- Nào có dễ như vậy.
Tổ An lạnh lùng nói.
- Tần luật sâm nghiêm, tội như vậy là đại bất kính, khẳng định sẽ liên luỵ tới chín tộc, ai dám dám thừa nhận phạm tội lớn như vậy? Càng đừng nói bọn họ vốn chính là oan uổng.
- Nhưng bên trên muốn chúng ta trong vòng một ngày phải tra ra hung thủ, thế chẳng phải là đùa à?
Cả người Kiều Tuyết Doanh cũng lạnh toát.
- Có một biện pháp.
Tổ An nhìn về phía thôn dân ở xa xa, thanh âm trở nên có chút lạnh lùng.
- Biện pháp gì?
Kiều Tuyết Doanh hỏi.
- Bọn họ đã không muốn thừa nhận, vậy giết thôn dân chung quanh thiên thạch, ở trong mắt Hoàng đế, hung thủ khẳng định chính là ở trong đó, sự sống chết của bình dân bách tính hắn chắc chắn không buồn bận tâm, cho nên tất nhiên cũng coi như báo cáo kết quả công tác xong.
Tổ An trầm giọng đáp.
Đây là kết cục của sự kiện Huỳnh Hoặc Thủ Tâm phát sinh năm Tần Thủy Hoàng thứ ba mươi sáu trong lịch sử, năm đó trong thôn không có bất kỳ ai thừa nhận chữ là bọn họ khắc, cho nên cuối cùng tất cả thôn dân phụ cận đều bị giết, thà rằng giết sai một ngàn, cũng không buông tha cho một.
Tổ An thầm lấy làm may mắn vì hắn vừa hay biết được đoạn lịch sử này, cho nên nan đề đối với người khác là khó giải, hắn lại đã biết trước phương pháp ứng đối, xem ra Thiên chi phong ấn này dễ phá hơn hai cửa trước một chút.
Ai ngờ Kiều Tuyết Doanh lại lập tức phản đối:
- Không được, như vậy quá tàn nhẫn, ta không đồng ý!
Tổ An nhíu mày nói:
- Ngươi nên biết, tất cả trước mắt chỉ là ảo cảnh Thiên chi phong ấn làm ra thôi, bọn họ không phải từng người tồn tại thực sự, thế thì có gì mà tàn nhẫn với không tàn nhẫn?
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:
- Không, từ tiếp xúc lúc trước ta có thể cảm thấy bọn họ là người rõ ràng, hơn nữa cho dù là ảo cảnh, ta cũng làm được chuyện vì tư dục bản thân mà giết chết nhiều người vô tội như vậy. Ngươi nói ta cổ hủ cũng được, nói ta ngu xuẩn cũng được, nói chung là ta không làm được.
Tổ An quan sát nàng một phen:
- Trước kia khi ngươi giết ta, hình như cũng không do dự thiếu quyết đoán như vậy?
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh nóng lên:
- Cái đó khác, tên gia hỏa ngươi vốn chính là kẻ địch trong dự định, hơn nữa lại đáng ghét như vậy, ta muốn giết ngươi đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tổ An buồn bực sờ sờ mặt mình:
- Ta anh tuấn tiêu sái thế này, không ngờ ngươi lại cảm thấy ta đáng ghét? Xem ra mắt ngươi cũng không cần thiết phải giữ lại.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đúng lúc này, Vương đại nhân đó vội vàng chạy tới, hạ giọng nói với Tổ An:
- Ngự sử đại nhân, chúng ta đã thẩm vấn qua rồi, những thôn dân này đều không thừa nhận là khắc chữ, ta thấy không bằng... tất cả bọn họ...
Hắn vừa nói vừa lặng lẽ làm động tác cắt cổ:
- Như vậy hung phạm khẳng định là không thoát được, cũng có thể ăn nói với bên Hoàng thượng.
Tổ An còn chưa lên tiếng, Kiều Tuyết Doanh đã giành trước kêu lên:
- Không được!
Sắc mặt Vương đại nhân trầm xuống:
- Cái gì cũng không được, xin hỏi cô nương có cao kiến gì? Không giết những người này, đến lúc đó chính là mấy người chúng ta đầu rơi xuống đất! Ngự sử đại nhân, khi nên chặt thì phải chặt.
Kiều Tuyết Doanh vội vàng kéo tay áo Tổ An, nhìn hắn với vẻ tội nghiệp.
Tổ An trầm giọng nói:
- Vương đại nhân, ngươi lại đi thẩm vấn thêm một lần, nếu vẫn không thẩm tra ra manh mối, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
- Được rồi.
Vương đại nhân gật đầu.
Lúc đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên có binh lính tới bẩm báo:
- Hai vị đại nhân không tốt không tốt, trưởng thôn khi thẩm vấn thì lăn ra chết, con của hắn đang ở đó gây sự, tu vi của hắn không tồi, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta rồi.
Vương đại nhân phừng râu:
- Càn quấy, giờ là lúc nào rồi, gây sự thì cứ dùng tội phản loạn mà luận xử, giết không cần hỏi!
- Vâng!
Binh lính đó đang muốn đi, lại bị Tổ An gọi về:
- Chậm đã!
- Trưởng thôn chết như thế nào?
Tổ An hỏi.
- Hồi bẩm ngự sử đại nhân, thân thể của trưởng thôn vốn đã không tốt, lại bị kinh hãi, vừa rồi khi thẩm vấn có thể là hơi dùng hình một chút, nhưng thật sự không tính là nặng, người khác rõ ràng đều không sao, kết quả hắn lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Binh lính đó lau mồ hôi lạnh, vội vàng đáp.
Tổ An nghĩ đến bộ dạng của trưởng thôn lúc trước, tuổi không nhỏ, thân thể quả thật không tốt lắm, vừa rồi lại bởi vì chuyện khắc chữ mà sợ tới hôn mê bất tỉnh, chết khi thẩm vấn cũng không tính là bất ngờ, không thể hoàn toàn trách những binh lính này.
- Được rồi, bắt con của hắn lại, trước tiên cứ nhốt lại đã, đợi lát nữa ta sẽ xử trí.
- Vâng.
Binh lính đó vội vàng rời đi, rất nhanh một đám binh lính bao vây Trần Vĩ, tuy hắn dũng mãnh, nhưng cũng song quyền nan địch tứ thủ, rất nhanh liền bị xích trói lại, khống chế nhốt trong mật thất.
- Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết bọn họ sao?
Đợi người khác đi rồi, Kiều Tuyết Doanh vội vàng hỏi Tổ An.
Tổ An nhìn vào mắt nàng ta:
- Ngươi thật sự muốn cứu bọn họ à?
Kiều Tuyết Doanh vội vàng gật đầu không ngừng.
Tổ An trầm giọng nói:
- Nếu ngươi từ nay về sau đều gọi ta là hảo ca ca, ta có thể cân nhắc tới giúp ngươi cứu bọn họ.
- Ta...
Mặt Kiều Tuyết Doanh nóng lên, lần trước là vì cho rằng sắp chết, vì không muốn làm quỷ hồ đồ mới gọi, dưới tình huống bình thường nàng có thế nào cũng không gọi ra miệng được.
Tổ An thở dài một hơi: