Nhưng dù là như vậy, dẫu sao hắn cũng chỉ có tu vi Tam phẩm, dự trữ nguyên khí có cực hạn, Quỳ Hoa Ảo Ảnh và mười ba thứ kiếm thuật sơ cấp cho dù có tiêu hao nguyên khí ít tới mấy, hắn phải chiến đấu lâu như vậy, nguyên khí trong cơ thể đã tiếp cận khô cạn.
Hắn có thể cảm thấy hiện giờ mỗi lần đâm ra, dường như đều phải dùng sức hơn thường ngày gấp mười lần.
Hắn không khỏi thầm hối hận, sớm biết vậy trước khi vào Địa chi phong ấn nên tiêu hết điểm nộ khí tích góp được, cho dù không rút được đạo cụ thần kỳ gì, rút chút Nguyên Khí Quả Thực bổ sung một chút cũng tốt.
Lúc ấy chủ yếu là không muốn bại lộ Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím, dẫu sao có Mị Ly sâu không lường được đang âm thầm nhìn trộm, hiện tại nghĩ lại, so sánh với mạng sống, bại lộ bàn phím thì có là gì.
Chỉ tiếc hiện giờ hối hận cũng đã muộn, xung quanh hắn đều là kẻ địch, hơi không chú ý sẽ bị chém thành thịt vụn, nào dám phân thần mà rút thưởng.
Đúng lúc này, hơn mười tượng binh mã chung quanh tay cầm trường kích đâm tới hắn, hắn vội vàng phát động Quỳ Hoa Ảo Ảnh lao sang một bên, chỉ có điều hiện giờ tiêu hao quá lớn, vị trí hạ xuống hơi lệch với dự tính, lúc rơi xuống đất không cẩn thận giẫm phải chân gãy của một tượng binh mã.
Cả người lập tức mất đi cân bằng, lảo đảo ngã sang bên.
Tượng binh mã ở bên cạnh sao lại lãng phí cơ hội tốt như vậy, mấy thanh trường kích lập tức đâm tới trên người hắn.
Bởi vì vừa rồi để vảo vệ Kiều Tuyết Doanh không bị ngã sấp xuống đất, cho nên thân thể nàng lộ ra bên trên, mấy trường kích đó khẳng định sẽ đâm trúng nàng trước.
Tổ An dùng chủy thủ đón đỡ hai cây trường kích trong đó, nhưng hai cây còn lại thì có thế nào cũng không tránh được, chỉ thấy tay trái hắn đột nhiên nâng lên, chắn trước người Kiều Tuyết Doanh.
Phập phập!
Hai thanh trường kích trực tiếp đâm vào cánh tay hắn, nháy mắt liền huyết nhục tung tóe, tay trái lập tức không còn khí lực, không cầm được đèn pin trong tay nữa.
Lúc này nhiều tượng binh mã hơn xông tới, đều vung trường kích đâm tới hắn.
Mắt thấy sắp bị loạn kích đâm chết, hắn gầm lên một tiếng, dùng chủy thủ chém đứt đầu thương đâm vào cánh tay, sau đó ôm Kiều Tuyết Doanh lăn một vòng sang bên cạnh, vào lúc chỉ mành treo chuông tránh được công kích tiếp theo của những tượng binh mã đó.
Liên tục thi triển mấy lần Quỳ Hoa Ảo Ảnh vẫn không thoát được sự đuổi giết chung quanh, rơi vào đường cùng, hắn đành phải dùng nguyên lực còn sót lại phát động một lần kỹ năng Đại Phong, lập tức bay ra hơn trăm mét, thoát khỏi vòng vây của những tượng binh mã này.
Chỉ có điều hắn lại không hề có chút vui sướng, bởi vì hiện giờ nguyên khí của hắn đã hao hết, ngay cả "Đèn Pin Thần Kỳ" cũng rơi xuống, không biết có phải cách quá xa hay không, hắn không ngờ không thể thu hồi về không gian của bàn phím.
Hiện giờ hắn đã sức cùng lực kiệt, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ, hắn biết đây là nguyên do mất máu và thoát lực quá nhiều.
- Xem ra lần này đôi ta thật sự phải làm đồng mệnh uyên ương rồi.
Tổ An thở hổn hển, thậm chí không có khí lực để đứng lên, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, nhìn các tượng binh mã ở ngoài trăm mét đang lao về phía mình.
Kiều Tuyết Doanh lại phá lệ không phản bác hắn, nhìn cánh tay không ngừng đổ máu của hắn, bên trên còn cắm đầu thương.
- Nếu ngươi không mang theo ta, có lẽ đã có cơ hội đả bại chúng.
Nàng cúi đầu, trầm giọng nói.
Tổ An lắc đầu:
- Cho dù không có ngươi, ta cũng không thể đánh ngã nhiều như vậy, dẫu sao tu vi của ta vẫn quá thấp, không đủ để cho ta đối kháng với nhiều binh lính như vậy.
Kiều Tuyết Doanh thì ngơ ngẩn nhìn cánh tay đang đổ máu của hắn:
- Vừa rồi vì sao ngươi phải đỡ cho ta, nếu không ngươi vẫn có thể chống đỡ lâu hơn một chút.
Tổ An kêu lên một tiếng:
- Nói ra lại tức, ta quả thật là bị ma quỷ ám ảnh, ngươi cũng không phải lão bà của ta, việc gì ta phải cứu ngươi, nếu cho ta cơ hội làm lại, vừa rồi ta khẳng định sẽ hất ngươi ra chắn thương, ôi chao, càng nói càng tức.
Nhìn thấy bộ dạng không ngừng hối hận của hắn, Kiều Tuyết Doanh lại phá lệ mỉm cười:
- Tên gia hỏa ngươi, miệng luôn không đứng đắn như vậy, chẳng trách lại khiến người ta chán ghét.
Tổ An lập tức mặc kệ:
- Đại tỷ, vừa rồi ta cứu ngươi, miệng ngươi lại độc như vậy, thế là không hay đâu.
Hắn còn chưa nói xong, Kiều Tuyết Doanh lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên miệng hắn.
Mắt Tổ An trợn tròn, không thể không thừa nhận, miệng nha đầu này kỳ thật không độc chút nào, vẫn có chút hương vị ngọt ngào.
Nhưng hắn không hiểu nhất là vì sao đối phương lại hôn mình vào lúc này, chẳng lẽ là ngấp nghé thân thể của bổn soái ca đã lâu, trước khi chết không nhịn được nữa?
Một lúc sau khi môi rời môi, trên khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tuyết Doanh hiện lên một tia đỏ ửng, đang muốn nói gì đó, Tổ An lại kêu lên trước:
- Ôi nụ hôn đầu tiên của ta!
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!