Lục Địa Kiện Tiên

Chương 349: Mười hai tượng đồng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong đầu Tổ An hiện lên một truyền thuyết, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, thu binh thiên hạ, tập trung ở Hàm Dương, đúc thành mười hai tượng đồng, nặng cả ngàn thạch, đặt trong cung đình.

Trung Quốc cổ đại, vàng và đồng rất nhiều lúc là tương thông, kim nhân cũng chính là đồng nhân, ngoài ra nặng ngàn thạch khẳng định là nói chung chung, đám gia hỏa trước mắt này nói như thế nào cũng phải mấy chục tấn.

- Cẩn thận!

Nhìn thấy những đồng nhân to lớn đó đi tới, Tổ An thì vẫn ngẩn ngơ, Kiều Tuyết Doanh vội vàng kéo tay hắn tránh sang bên cạnh.

Rầm một tiếng, chỗ hai người vừa rồi bị đồng nhân to lớn đi trước nhất giẫm cho mảnh đá tung bay, đợi khi nó nhấc chân, để lại một dấu chân to lớn ở tại chỗ, nếu vừa rồi bị giẫm trúng, mặc kệ hắn là Tam phẩm hay là Ngũ phẩm, hiện tại khẳng định đã trở thành một đống thịt nát.

- Ngươi lại nợ ta một mạng.

Kiều Tuyết Doanh nhìn Tổ An, hừ một tiếng.

- Cái này không tính, ngươi không kéo ta ta cũng tránh được.

Tổ An phản bác.

- Tên gia hỏa ngươi quả nhiên là vô liêm sỉ!

Kiều Tuyết Doanh không nhịn được mắng một tiếng.

Chỉ có điều đồng nhân khác lại xông tới, nàng không kịp nói nữa, hai người không thể không tự tránh né.

Những đồng nhân này cả người kim quang lấp lánh, trong con mắt hẹp dài có một cỗ uy nghiêm khó hiểu, ở giữa trán thì có một số hoa văn kỳ quái, giống như viết từ số một tới mười hai.

Tổ An thầm nghĩ tên của những đồng nhân này chẳng lẽ gọi là đồng nhân một, đồng nhân hai... Đồng nhân mười hai sao?

Giống như những kẻ của Mai Hoa Bang.

Hắn vừa nghĩ vừa cấp tốc lao về phía đồng nhân gần nhất, hình thể của những đồng nhân này rất khổng lồ, tương đối mà nói thì xoay người xê dịch sẽ không được linh hoạt.

Đối mặt với thân thể cao năm trượng của đồng nhân, thân hình của Tổ An lộ ra vô cùng nhỏ bé, có điều hắn lại không hề sợ hãi, vận lên nguyên lực cả người, đột nhiên đá tới mắt cá chân của nó.

Những đồng nhân này đã bảo trì hình người, lại thêm thể tích khổng lồ như vậy, chỗ mắt cá chân nhất định là nhược điểm của chúng.

Một kích toàn lực của mình, không nói là đá gãy được chân nó, nhưng khiến chân nó bị trẹo thì chắc vẫn được, đến lúc đó hai chân không thể chống đỡ trọng lượng thân thể nặng như vậy, ngã xuống đất thì không còn uy hiếp gì nữa.

Chỉ có điều ý tưởng rất hay, nhưng thực tế thì lại khác.

Một cước dồn hết toàn lực của hắn giống như đá vào một khối đá hoa cương to lớn vậy, đồng nhân không hề động đậy, trên mắt cá chân thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không có, nhưng lực phản kích truyền đến khiến xương chân hắn đau đớn, giống như sắp gãy xương.

Lúc này hắn nhớ tới một chuyện cười đọc được ở kiếp trước, một con kiến ở trên đường nhìn thấy một con voi, con kiến tiến vào trong đất, chỉ có một chân lộ ra bên ngoài. Con thỏ thấy thế thì khó hiểu hỏi:

- Vì sao ngươi lại để lộ chân ra bên ngoài.

Con kiến nói:

- Xuỵt! Đừng lên tiếng, lão tử kê chân cho hắn vấp!

Hiện tại Tổ An cảm thấy mình chính là con kiến không biết tự lượng sức mình kia, không ngờ nghĩ có thể sử dụng chân để khiến đồng nhân to lớn vấp ngã.

Đồng nhân hiển nhiên cũng bị hành vi của hắn kích thích, nhấc chân lên đá tới hắn.

Mũi chân của Tổ An điểm một cái, vội vàng tránh sang bên, bỗng nhiên sau đầu truyền đến một trận kình phong, hắn vội vàng thi triển ra Quỳ Hoa Ảo Ảnh lượt ngang mấy mét.

Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, chỉ thấy một đồng nhân khác vung một thanh đại kiếm dài mấy mét chém vào chỗ vừa rồi của hắn, đá phiến trên đất ma sát ra tia lửa chói mắt.

Tổ An nuốt nuốt nước miếng, lúc ban đầu đã chú ý thấy bên hông những người này mang một thanh trường kiếm, vốn nhìn giống như dùng làm trang sức, không ngờ lại thật sự có thể rút ra.

Nói là kiếm, nhưng thân kiếm còn rộng hơn thân thể hắn không ít, giống như vung một cái ván cửa to lớn hơn.

- Làm sao bây giờ, những đồng nhân này đao thương bất nhập, kiếm của ta cũng gãy rồi.

Kiều Tuyết Doanh né tránh công kích của mấy đồng nhân khác, đi tới phía sau hắn, hai người lưng tựa lưng, thở hổn hển, ngực không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên bên nàng vừa rồi cũng cực kỳ nguy hiểm.

Tổ An chú ý thấy nửa thanh kiếm gãy trong tay nàng, trầm giọng nói:

- Ta không tin chúng thật sự đao thương bất nhập!

Nói xong triệu hồi ra Dao Găm Có Độc, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh nhảy tới những đồng nhân đó.

Quyền cước không gây thương tổn, đao kiếm tầm thường không gây thương tích, ta không tin ngay cả Dao Găm Có Độc cũng không gây thương tổn được cho ngươi!

Tuy những đồng nhân này nhìn thì không giống sinh mệnh thể, kỹ năng chắc chắn phải chết hơn phân nửa là vô dụng, nhưng Dao Găm Có Độc còn có công năng chém sắt như chém bùn, muốn công phá phòng ngự của đám gia hỏa này chắc là không thành vấn đề.

Ở trong tầm mắt Kiều Tuyết Doanh, giống như đồng thời có thêm mấy Tổ An, nàng biết đó là tốc độ của đối phương quá nhanh lại thêm thân pháp quỷ dị mới tạo thành loại ảo giác thị giác này, không thể không thầm cảm thán, chẳng trách người này rõ ràng mới là Tam phẩm, lúc trước bên chúng ta có nhiều người như vậy vẫn không giết được hắn.

Tổ An thi triển "Tịch Tà Kiếm Pháp" đến cực hạn, thân hình mỗi lần lóe lên đều xuất hiện ở dưới chân đồng nhân, chủy thủ nhanh như chớp đâm ra, cắt cho một mảng lớn "Da thịt" ở gót chân đồng nhân.

Hắn đúng là muốn đọ sức với đám gia hỏa này, không tin không đánh ngã được chúng!

Gừ.

Những đồng nhân đó gào thét, khiến Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh sợ tới mức nhảy dựng lên, chẳng lẽ đám gia hỏa này cũng có cảm giác đau?

Chỉ thấy những đồng nhân đó ai nấy vung trường kiếm không ngừng chém tới Tổ An, tuy động tác của chúng chậm chạp, nhưng thân kiếm diện tích lớn, lại thêm tay chân chúng đều dài, cho nên cùng công kích xuống mặt đất quả thật là giống như gió giật mưa rào, dù là thân pháp của Tổ An rất huyền diệu, cũng thiếu chút bị kiếm quét trúng.

Ngoài ra những đồng nhân này thỉnh thoảng còn sử dụng cả tay lẫn chân, giống như đang đập ruồi đuổi theo công kích Tổ An, dẫn tới sóng khí trùng kích đại địa, khiến khí tức của khiến chấn động kịch liệt.

Có điều Tổ An lại mặc kệ những cái này, mà là giật mình nhìn mười hai đồng nhân đó, vừa rồi hắn rõ ràng đã thành công cắt được một mảng lớn "Da thịt" ở gân chân của những đồng nhân này, vì sao đám gia hỏa này lại giống như người không sao cả thế.

- Mau nhìn kìa, vết thương của chúng đang tự động khôi phục!

Kiều Tuyết Doanh tinh mắt, chỉ vào chân những đồng nhân đó hô lên.

Ánh mắt Tổ An co lại, chỉ thấy vết thương trên chân chúng đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, những khối đồng lúc trước bị hắn cắt bỏ sau khi rơi xuống thì dung nhập với mặt đất liền biến mất không thấy đâu nữa, bộ phận sứt mẻ trên chân những đồng nhân đó đều khôi phục như lúc ban đầu.

- Xem ra ở trong hoàn cảnh này chúng có thể tự động khôi phục.

Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh tái nhợt, tuy độ nhanh nhẹn của những đồng nhân này không cao, nhưng lực công kích siêu mạnh, hơn nữa là bất tử chi thân, thế thì còn đánh thế nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)