- Ngươi đoán xem?
Thanh âm của Mị Ly có thêm mấy phần trêu tức.
- Không đoán được.
Trong lòng Tổ An thầm dè bỉu không thôi, một a di từng sinh con như ngài, đừng có ở đây giả vờ ngây thơ nữa, đương nhiên những lời này hắn vạn lần không dám nói ra.
- Chờ ngươi cứu ta ra thì tự nhiên sẽ biết.
Mị Ly dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Bên Chương Hàm đã chiếm thượng phong, không bao lâu nữa sẽ trở về, ngươi xác định vẫn muốn lãng phí thời gian thảo luận những cái này với ta sao?
- Nhưng ngươi phải nói cho ta biết làm thế nào thể kích phát thiên địa nhân tam ấn chứ?
Tổ An thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả những cái này ngươi cũng không biết à.
Mị Ly đáp:
- Ngươi nhìn về phía trước, phía sau tế đàn có một hành lang, đi đến cuối thì trên mặt đất sẽ có một tòa pháp trận, ngươi đứng trên đó sẽ kích phát Nhân chi phong ấn, nếu ngươi có thể cởi bỏ phong ấn, pháp trận trên mặt đất sẽ mở đường tiến vào tầng tiếp theo, hai tầng dưới theo thứ tự là Địa chi phong ấn, Thiên chi phong ấn.
- Kích phát mỗi một phong ấn ngươi sẽ gặp phải gì thì ta cũng không rõ, nhưng chắc sẽ cực kỳ hiểm, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh, hiện tại nếu ngươi hối hận thì vẫn còn kịp.
Tổ An nhìn Sở Sơ Nhan ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Cứu người yêu, sao lại hối hận.
Nghe thấy lời nói của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sơ Nhan lộ ra một tia đỏ ửng, có chút chột dạ di dời ánh mắt, ngại tiếp xúc với hắn, vốn có rất nhiều lời muốn nói, trong chớp mắt này lại không nói được gì.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh lúc thì nhìn Sở Sơ Nhan, lúc thì nhìn Tổ An, trong lòng thầm thở dài, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tổ An đi tới bên cạnh Sở Sơ Nhan, cầm tay nàng ta:
- Lão bà, ta đi giải trừ phong ấn, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu ngươi. Đương nhiên, nếu ta không cẩn thận mà chết đi, ngươi cũng không được tái giá với nam nhân khác, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Người này, quả nhiên vẫn đáng ghét trước sau như một.
Sở Sơ Nhan vốn cũng đang cảm động, kết quả nghe thấy câu sau của hắn thì không khỏi dở khóc dở cười:
- Nếu ngươi chết thì ta cũng chết thôi, sao có thể gả cho người khác nữa.
Tổ An nói:
- Vạn nhất bỗng nhiên có kiếm tiên bá đạo gì đó từ trên trời hạ xuống, cứu ngươi khỏi tay Chương Hàm, ngươi chẳng phải sẽ phương tâm thầm đồng ý à.
Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng:
- Ngày đó quả nhiên bị ngươi nhìn thấy!
Lúc ấy người này còn dối ta là không thấy gì, vừa nghĩ tới thư danh xấu hổ như vậy bị người khác nhìn thấy, nàng lập tức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Tổ An cười ha ha, xoay người đi đến Nhân chi phong ấn ở sâu trong hành lang, quay lưng vẫy tay với nàng để tỏ ý cáo biệt.
- A Tổ!
Đúng lúc này Sở Sơ Nhan bỗng nhiên gọi hắn.
Trong lòng Tổ An mừng rỡ, thầm nghĩ nàng hơn phân nửa là nước mắt lưng tròng nói "Ta chờ ngươi trở về, nhất định sẽ không tái giá".
Ai ngờ sự thật lại không giống như hắn đoán, chỉ nghe Sở Sơ Nhan nói:
- A Tổ, nếu ngươi dám chết ở bên trong, ta sẽ lập tức tái giá với nam nhân khác!
Kiều Tuyết Doanh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ tiểu thư làm sao vậy.
Ngay sau đó Sở Sơ Nhan lại ôn nhu bổ sung một câu:
- Cho nên ngươi nhất định phải sống sót trở về.
Tổ An vốn đang buồn bực, nghe thấy nàng đổi đề tài, oán khí tích tụ trong lòng lập tức mất sạch:
- Tốt!
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, thầm nghĩ tiểu thư và tên gia hỏa đó ở cùng một chỗ lâu rồi, không ngờ cũng học thói xấu của hắn!
Tổ An thì dọc theo hành lang đi vào trong, nơi này khác với hành lang lúc trước vừa vào địa cung, hành lang này hiển nhiên là tinh xảo hơn nhiều, bất kể là sàn nhà hay là vách tường, đều từ đá cẩm thạch khắc mà thành.
Hai bên hành lang dựng tượng đá của các loại động vật, Tổ An nhìn qua, thấy có ngựa nhảy, hổ nằm, voi, lợn rừng, cá đá, gấu, sư tử, hải trãi, lạc đà, kỳ lân, mỗi loại đều xuất hiện thành đôi, chia ra hai bên.
Ngoài ra còn có một số động vật mà hắn không nhận ra, không biết là thần thú trong thần thoại hay là động vật độc hữu của thế giới này.
Trên vách tường cứ cách mấy thước lại có một tượng cung nữ làm bằng đồng, hai tay nâng đèn ngồi xổm, thần thái điềm tĩnh tao nhã, nhìn tạo hình thì rất giống với loại đèn cung đình nhìn thấy trong bảo tàng.
Đi được gần trăm mét, cuối cùng ngừng lại trong một gian thạch thất, hắn chú ý thấy mặt đất của thạch thất này có một pháp trận từ hoa văn cực kỳ phức tạp xây dựng thành, những thạch thất ở chính giữa loáng thoáng cấu thành một chữ nhân.
Đây chính là Nhân chi phong ấn mà Mị Ly nói, Tổ An đang muốn dựa theo phương pháp nàng dạy kích phát phong ấn, bỗng nhiên, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn thiếu nữ thân thể mềm mại ở phía sau.
- Ơ, sao ngươi lại tới đây?
Thiếu nữ này tất nhiên chính là Kiều Tuyết Doanh.
Kiều Tuyết Doanh đáp:
- Ta ở lại bên cạnh tiểu thư cũng vô dụng, vừa không thể cởi bỏ dây trói trên người cho nàng, cũng không thể bảo hộ nàng khi tướng quân giáp đen đó trở về, không bằng tới đây xem có thể giúp ngươi không, dẫu sao một người tu hành Tam phẩm như ngươi, nhìn thế nào cũng không giống có thể thành công phá giải phong ấn.
Tổ An không nhịn được mà dè bỉu:
- Ài, ta nói tiểu cô nương ngươi bộ dạng rõ ràng rất dễ nhìn, sao lại có cái miệng nói chuyện luôn khiến người ta ghét như vậy.
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt:
- Như nhau thôi.
Đấu võ mồm thì đấu võ mồm, Tổ An vẫn biết có thêm người hỗ trợ, cũng có thêm một phần hy vọng phá giải được phong ấn.
Kiều Tuyết Doanh lấy ra một số thuốc chữa thương và Nguyên Khí Đan ăn vào, do dự một chút, cũng đưa cho Tổ An một phần:
- Ngươi cần không?
Tuy tên gia hỏa này rất đáng giận, nhưng hiện giờ mọi người kề vai chiến đấu, vẫn phải hỗ trợ một chút.
Tổ An lắc đầu, trạng thái hiện giờ của hắn vừa tốt, nếu thương thế khôi phục, hiệu quả bùng nổ của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sẽ không còn.