Tổ An sửng sốt, không ngờ hắn lại sợ tới như vậy, liền thừa cơ hỏi:
- Ngươi có tội gì?
Mặt Chương Hàm run run, giống như đang than thở khóc lóc:
- Thần vai gánh trách nhiệm nặng nề, tuy giành được một số thắng lợi tạm thời, nhưng cuối cùng lại để chủ lực tinh nhuệ của đế quốc bị hủy trong chốc lát, chôn vùi hi vọng cuối cùng của đế quốc, thế cho nên Đại Tần cuối cùng bị dư nghiệt của sáu nước phía đông diệt vong.
Tổ An thầm nghĩ, quả nhiên không có gì khác biệt với đoạn lịch sử trong ký ức, bởi vì lo quá kích thích hắn, cho nên không tiếp tục hỏi nữa, mà là thở dài một tiếng:
- Ài, thiên mệnh như vậy, không ai có khả năng vãn hồi.
Chương Hàm sửng sốt, thầm nghĩ tính cách của bệ hạ trong ký ức là cương nghị dữ dằn, pháp luật khắc nghiệt, không ngờ lại ôn hòa với mình như vậy, thật sự có chút bất ngờ.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn về phía đầm nước ở xa xa:
- Nơi đó rốt cuộc phong ấn gì mà khiến ngươi sợ như vậy?
Đây là chuyện hắn hiếu kỳ nhất, hắn cũng không sợ nói lỡ miệng, dẫu sao trong lịch sử Chương Hàm chủ yếu là hoạt động ở thời kì Tần Nhị Thế, Tần Thủy Hoàng không biết một số chuyện của hắn cũng là rất bình thường.
Chương Hàm đáp:
- Nơi đó phong ấn vong linh của mấy chục vạn kẻ tạo phản sáu nước phía đông, lúc trước dùng Trấn Hồn Đại Ấn phong ấn chúng lại, ai ngờ bệ hạ ngài...
Tổ An ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Vậy nhất định là nên phong ấn rồi, những nghĩa quân sáu nước này cực kỳ cừu thị Đại Tần, nếu để chúng thoát ra, sợ rằng sẽ đụng chạm với hoàng hậu của trẫm.
Nghe thấy lời nói của hắn, hỏa diễm màu lam trong hai mắt Chương Hàm hơi bập bùng, nhưng không tỏ vẻ gì.
- Với năng lực của ái khanh, chẳng lẽ không có phương pháp khác để trấn áp những vong linh này sao?
Tổ An chỉ chỉ Sở Sơ Nhan ở bên cạnh.
- Nàng là bằng hữu đời này của ta, thả nàng ra.
Chương Hàm trầm giọng nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, ngàn năm qua, mấy chục vạn vong linh này đều là dựa vào gốc Vô Tung Huyễn Liên đó làm trận nhãn để trấn áp, hiện giờ trận nhãn mất đi, Trấn Hồn Đại Ấn sắp sụp đổ, chỉ có thể nhân lúc nữ tử này chưa hoàn toàn tiêu hóa dược tính của Vô Tung Huyễn Liên, lợi dụng huyết nhục của nàng để bình ổn quân đoàn vong linh đang xôn xao, chúng ta mới có nhiều thời gian hơn để nghĩ biện pháp khác gia cố phong ấn.
- Giang sơn xã tắc làm trọng, nữ sắc chỉ là thứ yếu, mong bệ hạ cân nhắc.
Thấy nó vẫn kiên trì dùng Sở Sơ Nhan huyết tế, Tổ An cảm thấy đau trứng, dẫu sao hắn cũng không phải Tần Thủy Hoàng thật sự, hiện giờ thực lực của hai bên lại chênh lệch quá nhiều, đối phương không nghe lời hắn cũng đành chịu.
- Có điều cũng có thể thả nữ nhân này, để nàng hầu hạ bệ hạ, bệ hạ cũng đỡ tịch mịch.
Chương Hàm vươn tay ra tóm một cái, hút Kiều Tuyết Doanh tới, ấn nàng quỳ gối trước mặt Tổ An.
Kiều Tuyết Doanh liều mạng giãy dụa, nhưng lực lượng làm sao so được với Chương Hàm?
Nhìn thiếu nữ quật cường trước mắt, Tổ An lập tức vui vẻ:
- Gọi chủ nhân nghe thử coi.
- Phì.
Kiều Tuyết Doanh nhổ nước bọt lên mặt hắn, đáng tiếc bị Chương Hàm cản lại.
- Dám mạo phạm bệ hạ, chết!
Thanh âm của Chương Hàm lạnh như băng, cả người lại hắc khí đại thịnh.
- Thôi thôi, lưu lại cho nàng một mạng, dẫu sao nàng cũng coi như là bằng hữu của ta.
Tổ An vội vàng ngăn cản.
- Bằng hữu?
Trong giọng nói của Chương Hàm có thêm ý mỉa mai.
Trong lòng Tổ An giật thót, hắn có thể cảm thấy ngữ khí của đối phương đã không còn cung kính như lúc ban đầu, vừa rồi người này không phải là đang thử ta chứ?
Mẹ nó thế đạo gì vậy, cương thi cũng có trí tuệ cao thế sao?
Đúng lúc này, bên kia đầm nước truyền đến tiếng nước ồ ồ, mặt nước giống như sôi trào, không ngừng bốc lên các loại bọt khí, sương đen ở ngoài mặt bị trùng kích cho lung lay sắp đổ, thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy mấy hư ảnh màu lam từ trong đầm nước nhảy ra.
Chương Hàm biến sắc, vươn tay ra vẫy một cái, tuấn mã quanh người có sương đen lượn lờ đã vô thanh vô tức đi tới trước người nó, nó xoay người lên ngựa xông tới bên đầm nước.
Tượng binh mã đứng ở bên còn lại giống như được kêu gọi, đều cầm lấy vũ khí đi theo nó lao về phía đầm nước.
Lúc này, bên đầm nước đã có hơn trăm võ sĩ bán trong suốt màu lam nhạt xông ra, khác với những võ sĩ cương thi lúc trước, chúng dường như không phải thực thể, mà giống như thể linh hồn đơn thuần.
Chúng nhìn thấy Chương Hàm, ai nấy há to miệng gầm rú... cho dù không nghe rõ chúng có phát ra âm thanh hay không, nhưng có thể cảm thấy rõ ràng trong mắt chúng lộ ra vẻ cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Chỉ thấy chúng rất nhanh liền xếp xong hàng, lao thẳng tới bộ đội sở thuộc của Chương Hàm.
- Là ta hoa mắt sao?
Tổ An dụi dụi mắt, luôn cảm thấy trận hình, chiến pháp của hai bên đều giống nhau một cách kỳ lạ.
Chỉ có điều hắn không có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ những cái này, vội vàng chạy tới thạch đài ở trung tâm, hắn muốn thừa dịp này cứu Sở Sơ Nhan đi.
Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, cũng theo hắn cùng chạy tới, hiển nhiên nàng cũng muốn cứu Sở Sơ Nhan.
- Lúc trước ngươi đã cứu ta, hiện tại ta cứu ngươi, cũng coi như huề nhau.
Tổ An nói với thiếu nữ bên cạnh.
- Cám ơn.
Kiều Tuyết Doanh nhỏ giọng nói, ngay sau đó lại hừ một tiếng.
- Có điều lúc trước ta cứu ngươi hai lần, cho nên tính kỹ ra thì ngươi vẫn nợ ta một lần.
Tổ An:
- ...
Nữ nhân này ngoài miệng quả nhiên không bao giờ chịu thiệt.
Lười chẳng muốn đấu võ mồm với nàng, vội vàng cởi dây thừng màu đen trói trên người Sở Sơ Nhan, nhưng những dây thừng này không biết là từ cái gì làm thành, rõ ràng không phải thực thể, lại kiên cố hơn bất kỳ thứ gì.
Ngay cả Dao Găm Có Độc cũng lấy ra để thử, lại vẫn đành bất lực.
- Tránh ra!
Kiều Tuyết Doanh kết một thủ ấn, vô số lá cây vờn quanh thân thể nàng, cuối cùng hóa thành giống như lưỡi dao cắt tới dây thừng màu đen.
Đáng tiếc phiến lá vốn xanh biếc, sinh cơ dạt dào khi đụng tới dây đen, liền cấp tốc héo rũ, Kiều Tuyết Doanh thử cả nửa ngày, dây đen đó vẫn không hề sứt mẻ, ngược lại là nguyên khí mà nàng vất vả lắm mới tích góp được đã tiêu hao hơn nửa.
- Đây Tử Linh chi khí của tướng quân cương thi đó biến thành, cấp bậc của các ngươi và nó chênh lệch quá lớn, không thể cởi được đâu.
Sở Sơ Nhan mở miệng nói.
- Các ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta.
Tổ An lắc đầu:
- Ngươi là lão bà của ta, sao ta có thể bỏ ngươi mà chạy trốn một mình. Hơn nữa, ta ngay cả Vô Tung Huyễn Liên cũng cho ngươi ăn rồi, không cứu ngươi ra thì ta chẳng phải là lỗ vốn à.
Sở Sơ Nhan lập tức dở khóc dở cười, một giây trước còn rất cảm động, kết quả một giây sau liền nghe thấy những lời phù hợp với tính cách của hắn như vậy.
- Vừa rồi không phải tên gia hỏa đó quỳ xuống với ngươi à, ngươi mau ra lệnh cho nó thả tiểu thư đi.
Kiều Tuyết Doanh quýnh lên.
Tổ An trợn mắt:
- Ngươi mù à, vừa rồi ta không phải không ra lệnh cho nó thả người, nhưng kết quả là gì thì ngươi cũng thấy rồi đấy.
Kiều Tuyết Doanh nhìn Chương Hàm đang đại chiến bên bờ đầm nước, cắn chặt môi:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chờ nó xử lý xong quân đoàn u linh đó thì khẳng định sẽ trở về mở ra huyết tế.
Tổ An cũng hết đường xoay xở, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiều mưu kế tới mấy cũng không có tác dụng.
- Đợi lát nữa ta dùng thái độ cường ngạnh hơn một chút, hy vọng có thể khiến nó dừng tay.
Chuyện đã tới nước này, Tổ An cũng chỉ có lợi dụng thân phận Tần Thủy Hoàng thôi.
- Hừ, ngây thơ!
Lúc này, thanh âm của một nữ nhân vang lên trong lòng hắn.
- Ngươi cuối cùng cũng ra rồi à!
Tổ An nghiến răng nghiến lợi, kể ra thì tên đầu sỏ chính là nữ nhân này.
- Ngươi đang nói chuyện với ai thế?
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan đồng loạt giật mình.
Tổ An sửng sốt, chẳng lẽ hai người bọn họ không nghe được thanh âm của nữ nhân đó à?
- Ngươi cho rằng Chương Hàm thật sự tin ngươi là Doanh Chính sao, chờ nó xử lý xong chuyện bên kia rồi trở về, không chỉ là hai nữ nhân này phải chết, ngươi cũng không sống được.
Nữ nhân đó lạnh lùng nói.