Lục Địa Kiện Tiên

Chương 342: Ta, tần thủy hoàng, thu tiền! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hai thanh đao treo trên không trung vẫn theo bản năng chuyển qua một bên.

Tổ An thở dài một hơi:

- Ngươi đây là miệng chê lòng đồng ý điển hình, chẳng lẽ ngươi thật sự không hy vọng có bằng hữu sao, một mình mãi canh giữ trong cổ mộ lạnh lẽo này, chắc hẳn rất tịch mịch nhỉ?

Chương Hàm lâm vào trầm mặc, cuối cùng thở dài một hơi:

- Tịch mịch? Đối với ta mà nói, thời gian đã không còn ý nghĩa, nói gì tới tịch mịch.

Bên kia Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan ngơ ngác nhìn nhau, một màn trước mắt này thật sự quá quỷ dị, sâu trong địa cung u ám này, Tổ An không ngờ lại tán gẫu về vấn đề triết học với một cương thi.

Quá một lúc, Chương Hàm giống như từ trong mộng mới tỉnh, trong mắt có hai luồng hỏa diễm lam đậm nổi lên, nhìn thẳng vào hắn:

- Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại biết tên của ta?

- Một nữ nhân tên là Mị Ly nói cho ta biết.

Tổ An vừa nói vừa quan sát kỹ hắn, ý đồ từ phản ứng trên người hắn có được một số tin tức.

- Ồ.

Nghe thấy lời nói của hắn, sâu trong địa cung, bỗng nhiên vang lên thanh âm kinh ngạc của một nữ nhân, có điều thanh âm của nàng cực kỳ khẽ, không để người khác nghe thấy.

- Hoàng hậu nương nương? Không, điều đó là không có khả năng!

Chương Hàm liều mạng lắc đầu, giống nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất.

- Hoàng hậu?

Mắt Tổ An sáng rực lên, hắn bỗng nhiên nhớ tới một đoạn lịch sử kiếp trước, ở thời kì Xuân Thu Chiến Quốc, Tần quốc vốn giao hảo với Tấn quốc, còn giúp Tấn Văn Công đào vong đăng cơ lên làm bá chủ, chỉ có điều Tần quốc muốn đông tiến Trung Nguyên, Tấn quốc liền cản con đường tất phải đi qua của nó.

Mà Tấn quốc cũng không thể chấp nhận thế lực của Tần quốc ngấp nghé Trung Nguyên, cho nên mâu thuẫn của hai nhà là không thể điều hòa, cuối cùng đã xảy ra hỗn chiến, Tấn quốc mai phục trên đường tây quy của Tần quân, đánh bại Tần quốc, hai nước triệt để trở nên quyết liệt.

Tình nghĩa Tần Tấn tất nhiên trở thành mây khói, Tần quốc sau đó chỉ có thể xuất ngoại thông hôn về phía nam, hai bên có kẻ địch chung Tấn quốc này, cho nên bắt nhịp với nhau.

Tần Sở trăm năm sau thông hôn nhiều đời, quốc quân vương hậu của Tần quốc thường thường đều là công chúa nước Sở, mà nam tử của vương thất nước Sở họ Hùng, nữ tử thì họ Mị.

Họ Mị này rất hi hữu, cho nên rất dễ liên tưởng đến người Sở quốc.

Chỉ có điều sau khi công chúa nước Sở quốc gả đến Tần quốc chỉ có thể gọi là vương hậu, chứ không được gọi là hoàng hậu, trên lý thuyết chỉ có hai người mới có tư cách.

Nhưng trong ký ức bất kể là Tần Thủy Hoàng hay là Tần Nhị Thế, trong lịch sử đều không lưu lại ghi chép bọn họ có hoàng hậu?

- Sao ngươi lại biết tên của hoàng hậu? Trong thiên hạ chắc không ai biết tên nàng mới đúng, ngươi rốt cuộc là ai?

Chương Hàm bước nhanh tới trước mặt Tổ An, ngữ khí gần như là điên cuồng.

Uy áp cường đại của đối phương khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng hắn có chút do dự: Có nên đánh cược không?

Nhìn thấy hỏa diễm u lam trong mắt đối phương gần trong gang tấc, hắn biết cho dù đối phương coi hắn là bằng hữu, hơn phân nửa cũng sẽ không bỏ qua cho Sở Sơ Nhan, một khi đã như vậy, chỉ có liều thôi.

Phải cược một ván lớn!

Thành công, xe mô tô biến thành ô tô, cược sai cùng lắm thì người chết chim hướng lên trời.

- Ha ha ha, ngươi hỏi ta là ai.

Tổ An ngửa mặt lên trời cười dài, dẫn tới Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh liên tiếp nhìn sang, thầm nghĩ người này không phải là sợ tới điên rồi chứ?

- Trẫm công vượt Tam Hoàng, đức trên Ngũ Đế, chính là Hoàng đế đầu tiên trong thiên địa, Tần Thủy Hoàng Doanh Chính!

Trên mặt Tổ An nhấp nhoáng một cỗ uy nghiêm.

- Trẫm sao lại không biết khuê danh của hoàng hậu mình?

Trong không gian thần bí nào đó của địa cung, trong một quan tài thủy tinh to lớn, một vị nữ tử mặc quan phục hoàng hậu màu đen đang nằm, bỗng nhiên mở mắt:

- Khốn khiếp, dám chiếm tiện nghi của bản cung!

Chương Hàm ở trên tế đàn lại cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước:

- Bệ. . . Bệ hạ?

Kiều Tuyết Doanh không hiểu ra sao, hai người này rốt cuộc đang nói chuyện gì thế, Hoàng đế gì, Tần Thủy Hoàng gì, vì sao hoàn toàn chưa từng nghe qua? May mà nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nếu tin tức hắn ngông cuồng xưng đế truyền ra, đừng nói là bản thân hắn, sợ rằng ngay cả Sở gia cũng sẽ bị dẫn tới tai ương ngập đầu.

Chỉ có Sở Sơ Nhan là nhíu mày, nàng nhớ mang máng hình như mình có nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi, hình như là trong tàng thư văn minh thượng cổ của học viện, có điều tin tức liên quan tới văn minh thượng cổ cực ít, toàn thiên hạ người nghiên cứu về cổ văn thượng cổ cũng chỉ được coi như một sợi lông trên người con trâu.

- Chương Hàm, nhìn thấy trẫm, vì sao không quỳ?

Vẻ mặt Tổ An đầy uy nghiêm, trong lòng lại hoảng hốt, lần này có phải mình chơi lớn quá không.

- Thần thiếu phủ Chương Hàm, khấu kiến bệ hạ!

Tướng quân giáp đen thầm nghĩ chẳng trách ngay từ lúc đầu mình cảm thấy người này có mấy phần thân thiết, thế là trực tiếp quỳ gối, hành lễ với Tổ An.

Hai nàng ở bên cạnh mắt như lòi khỏi tròng, một màn trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng được, một cường giả tuyệt thế không ngờ lại quỳ lạy Tổ An? Bất kể bọn họ có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ ra được hình ảnh như vậy.

Tâm tư của Sở Sơ Nhan xoay chuyển rất nhanh, tướng quân giáp đen này tự xưng thiếu phủ, thiếu phủ chính là một trong Cửu Khanh, chưởng quản thuế sơn hải địa trạch, quản lý nội khố của hoàng gia, đồng thời thường thường còn gánh vác chức trách xây dựng lâm viên, lăng tẩm hoàng gia vân vân.

Chẳng trách cương thi này lại có uy áp cường đại như vậy, thì ra là cường giả Cửu phẩm, lại liên hệ tới nơi này nhìn thì rất giống lăng mộ một chỗ, vậy tất cả đều ăn khớp.

Chỉ có điều A Tổ rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là Doanh Chính đó ư?

- Ngươi muốn trói trẫm tới khi nào?

Tổ An trầm giọng nói.

- Vi thần không dám.

Chương Hàm vội vàng phất cổ tay, trực tiếp cởi dây thừng trên người hắn, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, vì sao thực lực của bệ hạ lại yếu ớt như vậy?

Giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Tổ An nói:

- Trẫm vừa giác tỉnh ký ức, thực lực chưa khôi phục hoàn toàn, ngươi hãy bình thân.

Lúc này Chương Hàm mới cảm thấy thoải mái:

- Tạ ơn bệ hạ, xem ra Từ Phúc đã tìm được thuật trường sinh bất lão cho bệ hạ rồi, mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!

Tổ An nghe mà trợn mắt lên, thầm nghĩ đây là cái quái gì vậy, không ngờ thật sự rất giống với Tần triều kiếp trước trong ký ức, nhưng Tần triều kiếp trước nào có người tu hành trâu bò như vậy?

Nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề gì rồi!

Có điều đã bắt đầu diễn, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng diễn tiếp, thế là liền thở dài một hơi:

- Thôi, Đại Tần của trẫm đã mất rồi, nói những cái này có ích lợi gì.

Chương Hàm sợ tới mức lập tức quỳ gối run rẩy:

- Thần tội đáng chết vạn lần!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)