Nghe thấy lời nói của tướng quân giáp đen, Tổ An không hề nghĩ ngợi, chỉ vào Kiều Tuyết Doanh ở bên kia:
- Nàng, để nàng trước đi.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
- Bản cô nương đúng là phải cám ơn ngươi!
Kiều Tuyết Doanh hung hăng lườm hắn một cái.
- Ngươi không phải nữ nhân của ta, việc gì ta phải che chở cho ngươi, hơn nữa, chúng ta vốn chính là cừu nhân, lúc này không bỏ đá xuống giếng thì còn chờ lúc nào?
Tổ An không hề có một chút ngượng ngùng.
Kiều Tuyết Doanh thở dài một hơi:
- Không sai, người quả thật không cần thiết phải che chở cho ta.
Tổ An làm ra biểu cảm như gặp quỷ:
- Ta không nghe lầm chứ, không ngờ ngươi lại phá lệ đồng ý với lời nói của ta?
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt lên:
- Ngươi nói xem ngươi có phải đê tiện không? Đồng ý với lời nói của ngươi thì ngươi ngược lại không quen, chẳng lẽ cứ phải mỗi lần ta đều phản đối ngươi thì ngươi mới vui à?
Sở Sơ Nhan nằm trên thạch đài ở giữa bật cười, hai người này mỗi lần vừa thấy mặt đều cãi nhau ầm ĩ, quả thật là một đôi oan gia hoan hỉ.
Tướng quân giáp đen nhìn Tổ An một cái:
- Ngươi thẳng thắn hơn tên nam tử vừa rồi rất nhiều, cũng coi như là một chân tiểu nhân.
- Sao ta lại thành chân tiểu nhân, ngươi xem ta đối với lão bà của ta có thể nói là một mảng hết sức chân thành.
Tổ An lập tức bất mãn.
- Ơ, nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, vừa rồi có phải tên gia hỏa Thạch Côn đó từ bỏ nàng ta? Lấy nàng ra làm lá chắn để tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn không?
Kiều Tuyết Doanh nhướng mày:
- Sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi một mực trốn trong chỗ tối rình coi à?
- Ta không có loại sở thích đó.
Tổ An nhún vai.
- Cái này còn cần nhìn à, tùy tiện đoán một chút là ra, những tình tiết này trong phim truyền hình kiếp trước còn ít sao?
- Phim truyền hình là gì?
Đừng nói là Kiều Tuyết Doanh, ngay cả Sở Sơ Nhan cũng chưa từng nghe qua.
- Cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi chắc đã nhận rõ bản tính của Thạch Côn rồi chứ, loại người như hắn luôn coi mạng của mình quan trọng hơn bất kỳ ai, đừng nói là một nha hoàn như ngươi, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả cha ruột của hắn hắn cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.
Tổ An nói.
- Những tiểu cô nương các ngươi, chính là nông cạn như vậy, thấy người ta đẹp trai thì cho rằng hắn là người tốt, trên đời này kẻ đẹp trai không có mấy ai là người tốt đâu.
- Khụ khụ, đương nhiên là ngoại trừ ta, loại vừa đẹp trai lại phẩm tính ôn nhu thiện lương như ta, cả thiên hạ chỉ có một nhà không có phân hiệu.
Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung.
- Đừng nói nữa, ta sắp nôn rồi,
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt lên.
- Ta sắp chết đã đủ thảm rồi, ngươi đừng giày vò ta nữa.
- Tiểu cô nương nói chuyện kiểu gì vậy.
Tổ An lộ ra vẻ khó chịu.
Lúc này tướng quân giáp đen ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:
- Hai ngươi các ngươi xong chưa, nói đủ rồi thì lên đường đi, yên tâm, ta sẽ đồng thời lấy tính mạng của cả hai ngươi, trên đường xuống suối vàng lại chậm rãi cãi nhau.
Nói xong vẫy tay một cái, hai thanh đao bồng bềnh trên đỉnh đầu hai người, giống như trong một giây tiếp theo sẽ hạ xuống.
- A Tổ.
Sở Sơ Nhan hoa dung thất sắc, chỉ có điều hiện giờ nàng không thể động đậy, kỳ thật cho dù nàng vẫn khỏe mạnh, cũng không phải là đối thủ của tướng quân giáp đen này.
Kiều Tuyết Doanh nhắm hai mắt lại, từ sau khi Thạch Côn lấy nàng ra làm lá chắn, tâm của nàng đã chết rồi, tử vong đối với nàng mà nói ngược lại là một loại giải thoát.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe Tổ An nói:
- Chương Hàm huynh, có chuyện này muốn hỏi ngươi một chút.
Sở Sơ Nhan ở cách đó không xa sửng sốt, ngay cả Kiều Tuyết Doanh cũng hiếu kỳ mở mắt ra, hắn rốt cuộc là đang nói chuyện với ai vậy?
Hai nàng theo bản năng nhìn xung quanh, không có người khác.
- Chương Hàm...
Cả người Tướng quân giáp đen chấn động, rất lâu sau mới dùng một loại ngữ khí thổn thức, nói.
- Đã rất lâu rồi không ai gọi ta như vậy, thậm chí bản thân ta cũng đã quên tên của mình.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh cả kinh tới rớt cả cằm, cương thi này còn có tên, càng kỳ quái hơn là Tổ An không ngờ quen biết nó?
Thế giới này làm sao vậy?
Trong mắt đẹp của Sở Sơ Nhan cũng hiện lên một tia sáng kỳ dị, trong những ngày này kinh hỉ mà Tổ An mang đến cho nàng thật sự quá nhiều, cả người hắn có đủ loại bí mật, khiến nàng không khỏi sinh ra tò mò, phải chăng hiểu biết của mình đối với hắn trước kia vẫn quá ít?
- Sao ngươi biết tên của ta?
Chương Hàm quay đầu nhìn về phía Tổ An, hiển nhiên cũng có nghi hoặc tương tự.
Tổ An mỉm cười:
- Nếu ta nói chúng ta kiếp trước là bằng hữu, ngươi có tin không?
Hắn đã phát động kỹ năng Bằng Ức Cận Nhân, lại mười vạn lượng bạc nữa bốc hơi rồi!
Có bài học đối phó Thạch Côn lần trước, hắn biết cho dù hai người cưỡng chế trở thành bằng hữu, cũng chưa chắc có thể thay đổi được hình thức tư duy của đối phương, cho nên hắn một mực rụt rè, không dám làm quá trắng trợn.
- Bằng hữu?
Cả người Chương Hàm chấn động, cuối cùng bật cười ha ha.
- Chương Hàm ta không có bằng hữu, trước kia không có, hiện tại cũng không!