- Không ngờ lại phá hủy Trấn Hồn Đại Ấn nơi này, may mà ngươi vừa ăn vào Vô Tung Huyễn Liên không bao lâu, dược tính vẫn chưa triệt để tản đi, vậy thì dùng thân thể của ngươi để huyết tế, hy vọng có thể bình ổn được những vong linh đang xao động!
Nói xong vẫy tay một cái, Sở Sơ Nhan liền bay đến trong tay hắn.
Tổ An sử ra hết sức bình sinh cũng không ôm nàng lại được, không khỏi vừa sợ vừa giận:
- Ngươi muốn làm gì!
- Ta nói rồi, muốn dùng huyết nhục của những kẻ xâm nhập các ngươi để phục hồi đại trận, bình ổn vong linh đang xao động.
Tướng quân giáp đen vung tay lên, sớm đã có võ sĩ tượng binh mã chạy tới khống chế Tổ An và Kiều Tuyết Doanh.
- Dẫn bọn họ đến trên tế đàn.
Thân hình của bản thân nó lóe lên, đã xuất hiện trên một đài tròn ngoài trăm mét, đặt Sở Sơ Nhan lên trên một thạch đài.
Hiện giờ nguyên mạch cả người Sở Sơ Nhan đã đứt đoạn, không thể động đậy, nàng cũng không sợ chết, chỉ là có chút không yên lòng nhìn về phía Tổ An ở bên kia, đối phương vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nếu cũng chết, nàng thật sự cảm thấy lương tâm khó yên.
Tổ An và Kiều Tuyết Doanh thì bị võ sĩ tượng binh mã áp giả tới đài tròn, lúc này trong lòng hắn cũng nổi lên sóng to mãnh liệt, nghĩ đến lời nói vừa rồi trong miệng tướng quân giáp đen, nói bọn họ phá hủy Trấn Hồn Đại Ấn gì đó, nghe tên thì chắc là trận pháp phong ấn.
Nhưng sau khi chúng ta tiến vào rõ ràng là không làm gì, trừ hái Vô Tung Huyễn Liên đó ra.
Đợi đã!
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện lá sen lấp lánh giống như ngọc bích trên đầm nước lúc này đã không còn ánh sáng vừa rồi, khí tức mờ mịt lúc trước cũng biến mất, cho dù là bản thân chúng cũng bắt đầu héo rũ điêu linh.
Chẳng lẽ lá sen và Vô Tung Huyễn Liên lúc trước chính là trận pháp phong ấn? Mà Vô Tung Huyễn Liên chính là trận nhãn quan trọng nhất.
Lừa đảo!
Tổ An không nhịn được mắng thầm, đã là trận pháp quan trọng, vì sao không bảo vệ cho tốt, lại để mình tiếp cận dễ dàng như vậy?
Có điều hắn bỗng nhiên chú ý thấy trận hình tượng binh mã đông nghịt ở bên cạnh, lập tức ngừng dè bỉu.
Đám gia hỏa này chắc chính là bảo hộ đại trận, vốn với lực lượng của chúng, cho dù Sở Trung Thiên tới, chỉ sợ cũng không thể tiếp cận Vô Tung Huyễn Liên, nhưng trong tay hắn lại có đèn pin.
Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Đáy đầm nước này không biết phong ấn gì, không ngờ ngay cả tướng quân cương thi thực lực khủng bố cũng sợ như vậy?
Không phải là nữ nhân tên là Mị Ly đó chứ?
Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, nữ nhân này lúc ban đầu dụ dỗ hắn tới đây, hiện tại xem ra là lên kế hoạch từ trước rồi.
Nhưng thanh âm của nữ nhân đó dễ nghe như vậy, thật sự không thể liên hệ được với thứ khủng bố.
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
Lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Kiều Tuyết Doanh.
Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Tuyết Doanh đang trợn mắt nhìn mình:
- Ơ, ngươi chưa chết à?
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sao người này lại đáng ghét, như vậy vừa mở miệng đã khiến người ta muốn đánh hắn rồi.
Có điều hiện tại với tình trạng này của nàng đã không thể tức giận được nữa.
- Vì sao ngươi lại tặng Vô Tung Huyễn Liên cho tiểu thư?
Nàng không nhịn được hỏi.
- Nàng là lão bà của ta, chẳng lẽ ta có thể mắt trơ mắt nhìn nàng chết à.
Tổ An hừ một tiếng.
Kiều Tuyết Doanh trầm giọng nói:
- Người khác không biết thì cũng thôi, chẳng lẽ ta lại không biết quan hệ của hai người các ngươi à, các ngươi nào có phải là vợ chồng.
- Ngươi đừng nói nữa.
Tổ An hít một hơi lạnh.
- Vốn ta đã có chút hối hận, kết quả ngươi càng nói ta càng đau lòng, có phải ngươi cố ý chọc giận ta không.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một nụ cười:
- Thế này mới phù hợp với tính tình trước kia của ngươi.
Trước kia nàng thấy bộ dạng vô lại này của đối phương rất đáng ghét, hiện tại lại cảm thấy hắn rất chân thật, không có nhiều thứ giả dối.
Nghĩ đến Thạch Côn, sắc mặt nàng lại buồn bã.
Lúc này hai người đã bị áp giải tới trên đài tròn.
- Lão bà!
- Tiểu thư!
Nhìn thấy Sở Sơ Nhan nằm trên thạch đài, hai người đều lo lắng kêu lên.
- Ta. . . Ta không sao...
Sở Sơ Nhan yếu ớt đáp, có điều nàng cũng biết, hiện tại không sao, đợi lát nữa thì khó nói.
Lúc này Tổ An mới có cơ hội quan sát nơi này, phát hiện nơi này rất giống loại tế đàn nhìn thấy trong TV đời trước, trên mặt đất có rất nhiều phù văn quỷ dị, chính giữa chính là thạch đài mà Sở Sơ Nhan nằm, bên cạnh nàng còn có rất nhiều chai lọ, không biết đựng gì.
Ngoài ra có chín cột lớn xung quanh đài tròn, trên mỗi một cây cột đều khắc một con rộng vờn quanh, ngay cả vảy cũng được khắc rất sống động, đã thế còn chính là loại rồng phương đông trong thần thoại.
Tổ An và Kiều Tuyết Doanh thì bị trói trên hai cột đá.
Tướng lãnh giáp đen rút ra một thanh đao, bước về phía hai người:
- Trước tiên dùng máu tươi của các ngươi để làm ấm tế đàn, lần này các ngươi ai trước?