Lục Địa Kiện Tiên

Chương 338: A, nam nhân! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh âm của nữ nhân lạnh lùng.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +314!

Tổ An sửng sốt, đây là tên của nữ tử thần bí đó ư? Không ngờ lại có họ kỳ quái như vậy, nếu không phải kiếp trước từng xem qua Mị Nguyệt Truyện, cũng không biết chữ này đọc thế nào.

Có điều lúc này hắn căn bản không có thời gian quan tâm tới nàng, bởi vì Sở Sơ Nhan đã hôn mê, nàng căn bản không tự nuốt được những cánh hoa này.

Nghĩ đến vừa rồi nữ tử thần bí đó từng nhắc nhở nàng chỉ còn lại thời gian sáu mươi hơi thở, Tổ An cũng không dám do dự nữa, trực tiếp nhai nát cánh hoa, sau đó miệng đối miệng truyền vào trong miệng nàng ta.

Môi Sở Sơ Nhan vừa lạnh lại mềm, có cơ hội hôn môi nàng, là chuyện mà không biết bao nhiêu nam nhân hằng ao ước, nhưng lúc này Tổ An lại không có cảm giác hưởng thụ, trong lòng hoàn toàn bị lo lắng cho nàng lấp đầy.

Toàn bộ quá trình hắn không dám có chút dừng lại, truyền từng miếng cánh hoa của Vô Tung Huyễn Liên vào trong miệng nàng, mùi thơm nức mũi truyền đến, hắn cũng không phân rõ được rốt cuộc là mùi hoa hay là mùi trên người Sở Sơ Nhan.

Cách một lúc, Sở Sơ Nhan chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn, không biết là khí sắc khôi phục hay là gì, sắc mặt có thêm một tia đỏ ửng.

- Ngươi tỉnh rồi à?

Tổ An vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, cuối cùng cũng thở phào.

- Ngươi. . . Ngươi đang làm gì thế?

Sở Sơ Nhan nhìn nhìn cánh hoa trên tay hắn, ánh mắt lại dừng ở khóe miệng hắn.

Tổ An vội vàng nói:

- Vừa rồi ta là cứu ngươi, không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi.

Sở Sơ Nhan ừ một tiếng:

- Ta biết.

Cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Tổ An cũng không biết nói gì, theo bản năng lại nhai cánh hoa đút cho nàng, có điều vừa cúi người xuống một nửa thì ngây ra.

Hiện tại nàng đã tỉnh, có vẻ như không cần mình đút?

Sở Sơ Nhan và hắn mắt to nhìn mắt nhỏ, một lúc sau mới mất tự nhiên quay đi:

- Hiện tại ta ta tự làm được.

Trong lòng Tổ An biết, nàng đã tỉnh, tuyệt đối sẽ không chịu loại đút thuốc miệng truyền miệng nữa, đành phải đưa cánh hoa còn lại tới bên miệng nàng ta:

- Ngươi tự ăn đi.

Hắn nuốt xuống mảnh Vô Tung Huyễn Liên trong miệng, đang nghĩ không biết dược tính của một mảng lá cây này có thể mình hóa giải phong ấn cho mình không? Nghĩ đến đây hắn vội vàng lấy ra giải phong đan mà Kỷ Đăng Đồ luyện chế cho vì hắn rồi nuốt xuống.

Vội vàng nhắm mắt lại cảm nhận biến hóa trong thân thể.

Giải phong đan vừa vào miệng, hắn có thể cảm thấy vài luồng nhiệt khí cấp tốc hướng thẳng xuống dưới bụng, đồng thời còn kèm theo một cỗ man mát, nghĩ chắc chính là dược hiệu của phiến Vô Tung Huyễn Liên đó.

Mấy dòng nước ấm này phối hợp với cỗ thanh lưu đó, trên đường đi hắn cảm thấy có không ít kinh mạch thông suốt, có một loại cảm giác như xiềng xích cả người được tháo ra.

- Có hy vọng rồi!

Mắt Tổ An sáng rực, vội vàng tập trung tinh thần dẫn dắt mấy cỗ khí lưu đó trùng kích kinh mạch thân thể.

Lúc ban đầu cũng là thế như chẻ tre, nhưng đến thời điểm cuối cùng, cỗ khí lưu hỗn hợp này lại giống như va phải một cánh cửa lớn dày nặng, thủy chung không thể mở ra.

Mỗi lần trùng kích, cỗ khí lưu đó liền yếu đi mấy phần, đến về sau chỉ trơ mắt nhìn nó biến mất.

Quả nhiên là một chút dược tính thì không đủ!

Tổ An khóc không ra nước mắt, trời cao đất dày ơi, con mẹ nó vì sao số ta lại khổ thế!

Đương nhiên cũng không phải không có một chút lợi ích nào, hắn chú ý thấy pháp trận thứ năm đã đầy, phải biết rằng pháp trận thứ năm trên lý thuyết phải có 377 Nguyên Khí Quả, nhiều hơn mỗi pháp trận trước đó rất nhiều.

Lúc trước hắn muốn đổ đầy một tòa pháp trận đều phải tốn thời gian rất lâu, kết quả hiện giờ chỉ là một cánh hoa đã có thể thoải mái lấp đầy.

Quả nhiên lời đồn không giả, một cánh hoa có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ.

Nhưng thế thì có ích lợi gì, năng lực hắn rất muốn lại vẫn không có.

- Thứ ngươi cho ta ăn là gì thế.

Thanh âm nhu hòa êm tai của Sở Sơ Nhan truyền đến, vừa rồi phương tâm là một mảng hỗn loạn, nàng theo bản năng nuốt vào lá cây mà đối phương nhét tới bên miệng, cánh hoa Vô Tung Huyễn Liên mát rượi còn có một cỗ lực lượng ôn hòa kỳ dị chảy khắp toàn thân, khiến nàng lập tức cảm nhận được hoa này nhất định không phải phàm vật.

Tuy hiện giờ nguyên mạch của nàng vẫn bị hủy hết, nhưng thương thế trong thân thể lại đang khôi phục với tốc độ cực kỳ khoa trương, nàng thậm chí lờ mờ có một loại cảm giác, qua mấy năm nữa chậm rãi tu dưỡng, nói không chừng kinh mạch đã đứt có khả năng liền lại.

Tuy đến lúc đó một thân tu vi bị phế hết, thậm chí hành động cũng không linh hoạt được như người thường, nhưng vẫn tốt hơn là cả đời nằm liệt trên giường.

- Ở trong địa cung này cơ duyên xảo hợp phát hiện một gốc linh dược, nhìn thấy ngươi sắp tắt thở, liền cho ngươi ăn.

Tổ An không phải loại người làm chuyện tốt không lưu danh, nhưng lúc này nói ra tên của Vô Tung Huyễn Liên khó tránh khỏi có cái hiềm tranh công, huống chi hiện tại hắn hơn buồn muốn chết, căn bản không muốn nhắc tới cái tên này nữa.

Tổ An bỗng nhiên ý thức được, vì sao một mực không nghe thấy thanh âm của nữ nhân thần bí đó nữa.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng rít gào phẫn nộ:

- Là ai, dám động tới Vô Tung Huyễn Liên của bản tướng quân!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)