Chiến lực đối phương thể hiện ra khiến Thạch Côn cực kỳ kiêng kị, rõ ràng là Tam phẩm, nhưng sức chiến đấu bùng nổ thực tế lại không thua gì một Ngũ phẩm, không đúng, trừ không thể thi triển năng lực nguyên tố ra, hắn không khác gì Ngũ phẩm cả.
Hơn nữa vừa còn đột nhiên "Đầy máu sống lại", khiến hắn cực kỳ khó hiểu. Phải biết rằng có thể đột phá ở trong chiến đấu, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, cơ hồ mỗi một người đều có thể lưu danh sử sách.
Tai hoạ ngầm như vậy hắn đương nhiên phải bóp chết từ trong trứng nước!
Đồng thời hắn nghĩ đến những kỹ năng kỳ quái đó của Tổ An liền không nén được tò mò, muốn mượn tay những cương thi này bức ra tất cả năng lực của hắn, sau này cũng dễ phòng bị hơn.
Nghĩ đến đây hắn lại bổ sung:
- Lúc trước không phải Tổ huynh tuyên bố có thể 'Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng' ư. Hiện tại chỉ cần sử ra với những cương thi này là không phải phá cục được à?
Tổ An không nhịn được mắng:
- Đầu óc ngươi toàn cứt à, cương thi thì làm sao mang thai được?
Huống chi cho dù có thể mang thai, đây cũng là kỹ năng đơn thể, hơn nữa chỉ còn lại một cơ hội, dùng cũng không có hiệu quả.
Nghe thấy tiếng mắng của hắn, hô hấp của Thạch Côn ngừng lại, thầm nghĩ mẹ kiếp một nam nhân như lão tử vừa rồi cũng có thể mang thai, sao cương thi lại không thể mang thai?
Có điều chuyện này vẫn nghĩ lại mà sợ, hắn thật sự không có mặt mũi nào mà đàm luận trước mặt nữ thần và thủ hạ, chỉ có thể thầm sinh hờn dỗi.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +456!
Tổ An đương nhiên biết Thạch Côn sẽ không giúp mình, hắn chỉ là mượn cơ hội này để đổi mạch suy nghĩ, xem còn có biện pháp nào có thể giải quyết được khốn cục trước mắt không.
Chỉ tiếc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra có biện pháp nào có thể phá cục.
Những sinh vật hệ tử linh này rất khó đối phó, nếu ta có ma pháp hệ quang trong tiểu thuyết thì tốt rồi.
Ơ, đợi đã, ánh sáng?
Tổ An bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lúc trước không phải mình rút thưởng được một chiếc đèn pin kỳ quái à, lúc ấy căn bản không biết có ích lợi gì, nhưng chiếu sáng thì vẫn được, nói không chừng ánh sáng lại có hiệu quả với những sinh vật tử linh này thì sao?
Cho dù đèn pin đó chỉ có ba cơ hội sử dụng, vì một suy đoán có khả năng mà lãng phí một lần, có thể là không quá sáng suốt, nhưng hiện giờ tình thế đã nguy cấp đến nước này, sao hắn còn rảnh cân nhắc những cái đó.
Nếu chết, cho dù có còn lại ba lần cơ hội cũng có ý nghĩa gì.
Thế là hắn nhân một cơ hội, cắm trường thương xuống đất, triệu hồi ra "Đèn Pin Thần Kỳ".
May mắn là tuy nơi này là ở trong lăng mộ, nhưng vách đá chung quanh không biết là từ chất liệu gì làm thành, tỏa ra từng trận ánh sáng nhạt, cho nên vừa rồi mới có thể chiến đấu với những võ sĩ cương thi này lâu như vậy.
Xa xa Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh một mực chú ý tình huống bên hắn, thấy hắn bỗng nhiên từ bỏ vũ khí trong tay, hai người đều kinh hãi.
Thạch Côn thầm nghĩ người này không phải bởi vì mấy câu của mình mà không chấp nhận được đả kích, cho nên dứt khoát từ bỏ chống cự bức mình đi cứu hắn chứ?
Kiều Tuyết Doanh thì lo cho an nguy của Sở Sơ Nhan, về phần Tổ An, nàng lại biết rõ với tính tình xấu xa của hắn, cho dù là mình chết hắn cũng chưa chắc đã chết.
Nhìn thấy Tổ An không biết từ đâu lấy ra cây gậy nho nhỏ, giống như là gậy cời lò, hai người đồng loạt chú ý, dẫu sao người này mỗi lần đều có thể lôi ra một số thứ loạn thất bát tao, đây chẳng lẽ là con bài dưới đáy hòm của hắn à.
Lúc này Tổ An cũng thấp tha thấp thỏm, những trường kiếm sĩ đó vung vũ khí xong tới, phải biết rằng hắn đã buông vũ khí, vạn nhất thứ này không thể dùng được, hôm nay sợ rằng thật sự sẽ phải làm một đôi đồng mệnh uyên ương với Sở Sơ Nhan.
Thấp thỏm không thôi mở đèn pin, Thạch Côn và Kiều Tuyết Doanh ở bên kia cũng nhìn chằm chằm thứ trên tay hắn, sau đó một giây tiếp theo, hai người đều cảm thấy mắt đau nhói!
Tuy trong lăng mộ này có ánh sáng, nhưng phát ra chỉ là một loại ánh sáng nhạt, miễn cưỡng thấy được mà thôi, kết quả "Gậy cời lò" trong tay Tổ An bỗng nhiên sáng lên, bọn họ cảm thấy giống như nhìn thấy mặt trời.
Những trường kiếm sĩ cương thi đó lại không chịu nổi, ai nấy phát ra tiếng hét thảm thê lương, liều mạng chạy ra sau, mấy tên lúc ban đầu xông lên trước nhất thậm chí cả người đều bốc khói.
Tổ An mừng rỡ, không ngờ thứ này thật sự hữu dụng, chú ý thấy cung tiễn thủ ở xa xa đang kéo cung cài tên, hắn trực tiếp chiếu đèn pin tới.
Động tác bắn tên có nhanh tới mấy cũng không thể bằng được vận tốc ánh sáng, rất nhanh mấy cung tiễn thủ đó bị chiếu cho liên tục hét thảm, ôm hai mắt chạy trối chết, cung tên trong tay cũng không biết đã ném đi đâu.
Sở Sơ Nhan trợn trừng mắt, một màn trước mắt này thật sự vượt quá nhận thức của nàng, cái thứ như cây gậy này cũng biết phát sáng thì thôi, mấu chốt là những cương thi đó ngươi sợ loại ánh sáng này như vậy.
Ánh mặt trời có tác dụng khắc chế nhất định đối với cương thi, nhưng cũng không khắc chế đến mức này chứ?
Tổ An thấy đèn pin này quả nhiên thần kỳ, không khỏi mừng rỡ, cầm đèn pin chiếu loạn vào trên người những cương thi chung quanh:
- Ngươi tới đây! Vừa rồi không phải tinh vi lắm à?
Nơi đèn pin chiếu tới, những cương thi đó đều tránh sang bên cạnh, giống như chó đuổi dê.
Hắn cầm đèn pin lúc chỉ bên này, lúc chỉ bên kia, những võ sĩ cương thi đó giống như thủy triều lui sang hai bên.
Đến từ cương thi cầm búa, điểm nộ khí +6+6+6. . .
Đến từ cương thi trường thương, điểm nộ khí +6+6+6. . .
Đến từ cương thi trường kiếm sĩ, điểm nộ khí +6+6+6. . .
Đến từ cương thi cung tiễn thủ, điểm nộ khí +6+6+6. . .
Tổ An lập tức vui vẻ, tuy điểm nộ khí cống hiến của mỗi cương thi rất thấp, nhưng được cái số lượng nhiều, tụ lại cũng là một số lượng tương đối khả quan.
Bên kia Thạch Côn nhìn mà mắt trợn tròng:
- Đây là gì thế?
Tổ An thở dài một hơi:
- Chuyện đã tới nước này, ta cũng không giả vờ nữa, kỳ thật ta là một cao thủ siêu cấp, đã giác tỉnh năng lực nguyên tố hệ quang.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Thạch Côn:
-...
Cút mẹ nó năng lực nguyên tố hệ quang, trên đời có hệ này ư?
Hơn nữa ngươi còn nói là cao thủ siêu cấp, vừa là ai bị bản công tử đuổi cho chạy như chó?
- Tổ huynh, ngươi có thứ này sao không chịu lấy ra sớm một chút.
Thạch Côn đang nghĩ xem có cơ hội đoạt lấy thứ này từ trong tay hắn không, nhìn một cái liền biết đây chính là thần khí rồi.
Tổ An xòe tay:
- Ta quên mất.
Bởi vì do xòe tay, cương thi ở bên tay phải chính là xui xẻo, ai nấy đau đến liên tục hét thảm.
Đến từ các cương thi, điểm nộ khí +6+6+6. . .
Thạch Côn không biết phải nói gì, thế này mẹ kiếp cũng có thể quên được à, lão tử vừa rồi đánh sống đánh chết, ngay cả thủ hạ cũng chết mấy người, kết quả ngươi lại nói với ta là quên?
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!
Tổ An bất đắc dĩ nói:
- Biết sao được, kỹ năng trên người ta quá nhiều, nhất thời không nhớ ra được cũng là bình thường!
Thạch Côn:
- ...
Nghe xem, hắn con mẹ nó có nói tiếng người không?
Vì sao lại muốn đánh hắn như vậy!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +334!
Có điều hắn vẫn không thể không áp chế hỏa khí trong lòng, trên mặt cố nặn ra nụ cười:
- Một khi đã như vậy, xin Tổ huynh xua đuổi những cương thi này đi, chúng ta cùng đi vào trong điều tra một chút, cảm thấy trong đây khẳng định có thiên tài địa bảo gì đó, ân oán lúc trước của chúng ta xóa bỏ, sau khi vào bên trong, nếu có được gì thì ngươi chọn trước, thế nào?
- Được.
Tổ An đáp ứng ngay.
Sở Sơ Nhan đang định lên tiếng ngăn cản, lại thấy hắn sử dụng đèn pin đuổi tất cả cương thi cảm thấy về phía bên Thạch Côn.
Thạch Côn biến sắc:
- Tổ huynh, ngươi có ý gì?
Tổ An mỉm cười:
- Nhật Bỉ huynh thần công cái thế, lại có thân pháp tuyệt diệu, đối phó với những tên này chắc không có vấn đề gì, huynh đệ ta sẽ không bêu xấu.
Hắn trả lại nguyên những lời vừa rồi Thạch Côn nói.
- Đi trước nhé.
Tổ An ôm Sở Sơ Nhan, vẫy vẫy tay với hắn, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Nhìn các loại võ sĩ cương thi mãnh liệt ùa tới, Thạch Côn:
- ...
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!