Lục Địa Kiện Tiên

Chương 330: Huynh đệ ngoài mặt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sở Sơ Nhan vừa tức vừa vội:

- Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình mà nói đùa.

Tổ An vừa né tránh công kích tiếp theo của trường thương binh, vừa nói:

- Đều bị thương rồi, đương nhiên là phải tối đại hóa hiệu quả, bằng không đau thương của ta chẳng phải là vô ích à?

Sở Sơ Nhan:

- ...

Nàng thật sự có chút không theo kịp tư duy bát nháo chi khươn của người này, người bình thường lúc này sẽ nghĩ đến những cái này được sao?

Tuy ngoài miệng Tổ An nói rất thoải mái, nhưng vẫn vội vàng ăn vào một viên bổ huyết đan, với trạng thái trọng thương hiện giờ của hắn, sợ rằng còn trúng một thương nữa sẽ đi đời nhà ma.

Bổ huyết đan vào bụng, một dòng nước ấm chạy ra tứ chi bách hài, tuy không thể lập tức khôi phục như Tín Xuân Ca, nhưng vẫn có thể cảm thấy thương thế cả người đang khôi phục cấp tốc, tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Tổ An không thể không lấy làm may mắn vì lúc trước tổ đội với Kỷ Tiểu Hi, nếu không phải nàng cho mình nhiều linh dược mà Kỷ thần y luyện chế như vậy, lúc này sợ rằng thi cốt đã lạnh tới không thể lạnh hơn.

Thể lực trên trình độ nhất định có được khôi phục, Tổ An xốc lại tinh thần, cầm lấy trường thương triền đấu với những cương thi đó.

Tuy các cương thi chết dưới thương của hắn, nhưng cánh tay phải cầm thương của hắn cũng tới trình độ khó có thể chống đỡ, cũng không biết bao lâu, trường thương trong tay hắn mấy lần đều bị mòn hết, không thể không từ chỗ kẻ địch cướp lại cái mới, cuối cùng mấy chục trường thương binh vây quanh hắn đều ngã xuống đất.

Tổ An cắm trường thương xuống đất, thân thể tựa vào thương mới không ngã xuống.

Lúc này hắn thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng, ngực nhấp nhô kịch liệt, tóc mai đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thậm chí rất nhiều mồ hôi trực tiếp giống như mưa rơi xuống trên người giai nhân trong lòng.

Sở Sơ Nhan nằm trong lòng hắn, quan sát kỹ nam nhân một mực liều mạng bảo hộ mình này, nàng biết nếu không phải mang theo gánh nặng là nàng, với thân pháp và tốc độ vừa rồi hắn biểu hiện ra, đã có thể bình an rời khỏi đây rồi.

Đây là cảm giác được người ta bảo vệ sao?

Trước nay đều là nàng thủ hộ Sở gia, thủ hộ người khác, hiện giờ lại được một nam tử thủ hộ như vậy, thực lực của đối phương rõ ràng không tính là mạnh, nhưng ý chí cường đại và tinh thần kiên cường mà hắn thể hiện ra lại mang tới cho nàng một loại xúc động chưa từng có.

Đặc biệt hiện giờ máu và mồ hôi trên người đối phương cơ hồ đã làm ướt sũng nửa bên xiêm y của nàng, loại khí tức dương cương của nam nhi cương nghị này khiến nàng không kìm lòng được mà tim đập mạnh hơn mấy phần.

Thấy đối phương cúi đầu nhìn mình, Sở Sơ Nhan vội vàng di dời ánh mắt.

- May mà giải quyết được đám này rồi, nếu còn nhiều thêm, chỉ sợ cũng ta cũng không kiên trì được.

Tổ An vừa dứt lời, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì hắn lại nghe thấy từng đợt tiếng bước chân chỉnh tề.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa động phía trước lại xuất hiện một đội võ sĩ cương thi, có điều lần này trong tay chúng không phải trường thương, mà là trường kiếm.

Cảm nhận được khí thế từ trên người chúng phát ra nặng nề hơn những trường thương binh lúc trước, Thạch Côn ở xa xa cũng biến sắc:

- Họ Tổ, ngươi con mẹ nó đúng là miệng quạ đen!

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +666!

Tổ An cũng không biết phải nói gì, xem ra quả nhiên không thể nói lung tung được, nhanh như vậy đã bị vả vào mặt rồi.

Đầu tiên là chiến sĩ cầm búa, về sau lại có trường thương binh, hiện tại lại tới trường kiếm sĩ, đây là đang chơi civilization 5 à?

Con mẹ nó!

Tổ An mắng thầm một tiếng, có điều vẫn chậm rãi đứng lên, tay cầm trường thương có chút run rẩy, đây không phải là vì hắn sợ, mà là vì dùng sức quá độ mà có chút thoát lực run rẩy.

- Ngươi mau buông ta xuống đi, nói không chừng còn có cơ hội đào tẩu, vừa rồi ngươi đã cứu ta rất nhiều lần rồi, ta rất cảm kích ngươi, nhưng thật sự không cần thiết phải kiên trì nữa, cho dù ta không chết trong tay chúng, cũng không sống được bao lâu, ngươi thật sự không cần thiết phải cùng chết với ta.

Hai người ôm chặt lấy nhau, Sở Sơ Nhan có thể cảm thấy rõ cơ nhục cả người hắn đã run rẩy, biết hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chống lại đám cương thi kiếm sĩ mới này tuyệt đối là thập tử vô sinh.

- Ngươi không cần nói nữa, ngươi là lão bà của ta, sao ta có thể vứt bỏ ngươi.

Tổ An lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

- Đương nhiên, nếu ngươi thật muốn giúp ta, có thể cho ta một cái hôn, có lẽ có thể kích phát tiềm lực của ta.

Sở Sơ Nhan:

...

Giờ là lúc nào rồi người này vẫn vô lại như vậy!

Tổ An đang muốn nói nữa, đáng tiếc những kiếm sĩ cương thi đó lại không cho hắn cơ hội, đều vung trường kiếm xông tới, tốc độ của chúng nhanh hơn trường thương binh ít nhất một phần ba.

Tổ An kinh hãi, vội vàng cầm lấy trường thương ngăn cản.

Keng một tiếng, thân thương và trường kiếm đụng vào cùng, Tổ An chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhói, thân thương truyền đến lực trùng kích to lớn, khiến hắn thiếu chút nữa thì không cầm được nữa.

Chiến lực đơn thể của những kiếm sĩ này sợ rằng đã đến Tứ phẩm!

Vốn Tổ An ở dưới trạng thái cuồng bạo, chỉ luận lực lượng và tốc độ là vẫn thắng được chúng, nhưng hắn thân chịu trọng thương, lại thêm lúc trước chiến đấu quá lâu, cả người sớm đã yếu ớt, cứ dần dà như vậy, trường thương trong tay thiếu chút nữa bị đánh bay.

Lúc này mấy kiếm sĩ khác cũng như bóng với hình công tới, Tổ An vung trường thương đỡ trái chắn phải, vất vả lắm mới chặn được công kích trường kiếm của chúng, ai ngờ một kiếm sĩ trong đó bỗng nhiên nhấc chân đá một cước vào người hắn, trực tiếp khiến hắn bay ra hơn một trượng.

Cự lực từ ngực truyền đến khiến nguyên khí trong cơ thể Tổ An rối loạn, một lúc vẫn không hồi lại, mà kiếm sĩ ở bên cạnh không cho hắn cơ hội, đều lao về phía hắn.

Mắt thấy muốn tránh cũng không thể tránh, một bóng xanh xuất hiện trước người hắn, nhanh chóng đan thành một tấm lưới lớn che phủ xung quanh, chặn trường kiếm từ bốn phương tám hướng chém tới.

Tổ An sửng sốt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.

Kiều Tuyết Doanh lườm hắn một cái:

- Nhìn cái gì, không phải ta cứu ngươi, có điều nói ra thì ngươi đã nợ ta hai cái mạng rồi.

Tổ An cười hì hì đáp:

- Ơn lớn của cô nương bản soái ca không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể lựa chọn lấy thân báo đáp.

Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, vừa ngăn cản công kích của kiếm sĩ chung quanh, vừa cả giận nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)