Tổ An vui mừng quá đỗi, nói thật hắn căn bản không ngờ đối phương lại đáp ứng.
Sở Sơ Nhan đang muốn trả lời, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở đỉnh đầu:
- Đó. . . Đó là gì?
Tổ An ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện hành lang cao hơn tưởng tượng rất nhiều, đại khái khoảng hai ba mươi mét, bên trên giống như khảm vô số hồng ngọc, tỏa ra hồng quang mờ mờ.
- Đây là...
Lúc ban đầu sương mù trùng trùng cho nên nhìn có chút không rõ, nhưng bỗng nhiên không biết từ đâu một trận gió nhẹ thổi tới, sương mù trước mắt loãng đi mấy phần, Tổ An cuối cùng cũng thấy rõ thứ bên trên, nào có phải hồng ngọc, đó rõ ràng là mắt của vô số con dơi!
Những con dơi này to hơn tất cả loại dơi mà mình từng thấy, mỗi một con đều bằng cái thùng tắm, diện mạo dữ tợn và răng nanh bén nhọn đó biểu hiện ra chúng tuyệt không phải hạng lương thiện.
- Cẩn thận, đây là Trư Kiểm Hấp Huyết Cự Bức (dơi mặt lợn hút máu khổng lồ), thường thường trong mấy hơi thở là có thể hút cạn máu của một con trâu.
Sở Sơ Nhan vội vàng nhắc nhở, hiện tại tuy nàng không ngại tử vong, nhưng thân là nữ tử, có một sự chán ghét tự nhiên đối với quái vật ghê tởm như vậy.
Nhìn một mảng chi chít đỉnh đầu, ít nhất cũng phải hơn trăm tới cả ngàn con, Tổ An gian nan nuốt nước miếng, những thứ này mà ùa lên, sợ rằng trong nháy mắt có thể hút hai người thành thây khô.
Nơi này không phải là quân đội cương thi ở à, sao lại có loại sinh vật này tồn tại.
Lúc này những con dơi vốn đang ngủ say trên đỉnh đầu bỗng nhiên có chút xôn xao, hiển nhiên ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí.
Nhìn càng lúc càng nhiều con dơi bắt đầu thức tỉnh, Tổ An biết hỏng bét rồi, trên người Sở Sơ Nhan và hắn toàn là máu tươi, lúc này ở trong mắt chúng chẳng phải là rõ ràng như cây đuốc trong bóng tối sao?
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một trận cười dài:
- Ha ha ha, cuối cùng cũng đuổi kịp các ngươi rồi.
Đám người Thạch Côn đang ở phía sau hơn mười thước, cười lạnh nhìn hai người, chỉ thấy quanh người hắn đã hiện ra mấy chục thanh phong nhận, hiển nhiên trong một giây tiếp theo sẽ lựa chọn một kích lôi đình.
Tổ An biết với trạng thái của mình lúc này rất khó đối phó được hắn, quyết định thật nhanh, trực tiếp bắn một tên lên đỉnh đầu, sau đó ôm Sở Sơ Nhan nằm rạp xuống đất.
Dơi trên đỉnh đầu vốn đang dần tỉnh, kết quả một tên bắn lên trần nhà, chấn động to lớn khiến chúng sôi trào, đều vỗ cánh xuống.
- Cái gì vậy!
Nhìn thấy một mảng đen xì phi xuống, Thạch Côn hoảng sợ, phong nhận trong tay theo bản năng bắn ra.
Trong không khí lập tức nổ ra từng đóa hoa tuyết, hơn mười con dơi bị phong nhận của hắn khuấy nát, đến lúc này giống như chọc tổ ong vò vẽ, tất cả dơi giống như tìm được mục tiêu mới, đều lao về phía hắn.
Thạch Côn biến sắc, cấp tốc vận chuyển nguyên khí, ở bên cạnh ngưng kết ra nhiều phong nhận hơn, Kiều Tuyết Doanh cũng hoa dung thất sắc, vô số lá cây bay múa bọc kín người nàng lại.
Hai Tứ phẩm còn lại cũng sử ra chiêu thức cả người, bổ về phía dơi bay đầy trời.
Chỉ có điều những con dơi này thật sự quá nhiều, thực lực của mỗi một con đều không thể khinh thường, trong đó một Tứ phẩm vừa sơ sẩy, bị một con dơi đột phá phòng ngự, trực tiếp cắn lên cổ.
Hét thảm một tiếng, hắn hoảng loạn vươn tay ra kéo con dơi trên cổ xuống, như vậy phòng thủ quanh người hắn lập tức sụp đổ, càng nhiều dơi hơn lao tới trên người hắn.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn lập tức im bặt, thân thể cao lớn cường tráng trở nên khô quắt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong nháy mắt, chỉ còn lại một bộ thây khô ở đó.
Thạch Côn vừa sợ vừa giận, không dám giữ lại, bên cạnh dâng lên từng đạo lốc xoáy, bên trong mỗi một đạo lốc xoáy toàn là phong nhận biến thành, nơi đi qua, dơi trên đường đều bị khuấy thành mảnh vụn.
Kiều Tuyết Doanh cũng vẻ mặt lạnh lùng, vô số lá cây bắn ra, mỗi một lá đều giống như lưỡi dao, bắn chết từng con dơi, đồng thời bím tóc trên đỉnh đầu nàng cũng vươn dài ra, hóa thành vô số dây leo, trên dây leo đều có mũi nhọn màu xanh lục, giống như những cây roi sắc bén, đâm thủng bụng không biết bao nhiêu con dơi.
Chỗ dơi còn lại cuối cùng cũng biết đụng phải gốc rạ cứng, đều chật vật bay đi, rất nhanh trong hành lang chỉ để lại một đống thịt nát.
Lần này Kiều Tuyết Doanh không thu hồi tóc, nhìn trên dây leo vẫn còn mang theo rất nhiều thi thể dơi máu chảy đầm đìa, nàng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, vung kiếm chặt xuống từng mảng tóc, có điều cơ hồ là trong nháy mắt vừa cắt xuống, tóc của nàng lại tự động mọc lại.
Thạch Côn nhìn chung quanh, sớm đã không thấy thân ảnh của Tổ An và Sở Sơ Nhan, sao hắn còn không biết mình bị dùng làm súng, không khỏi giận tím mặt:
- Họ Tổ, hôm nay cho dù đuổi tới địa phủ, ta nhất định cũng phải băm thây ngươi thành vạn đoạn!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!
- Công tử, nơi này rất quỷ dị, trong lòng ta có một loại dự cảm không tốt, không bằng chúng ta lui ra ngoài đã, từ từ bàn bạc lại sau.
Kiều Tuyết Doanh vội vàng khuyên giải.
Thạch Côn hừ lạnh một tiếng:
- Sao, lúc này lại lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi à? Đừng tưởng rằng vừa ta không thấy ngươi lén lút nương tay, nếu không bọn họ làm sao có thể trốn được đến đây.
- Ta...
Vẻ mặt Kiều Tuyết Doanh đầy ủy khuất, nàng quả thực có chút lo lắng cho chuyến này, bởi vì là người tu hành công pháp hệ mộc, hệ mộc tượng trưng cho sinh mệnh lực, sau khi tiến vào nơi này nàng có thể cảm thấy một cỗ uy áp kỳ quái, khiến nguyên khí cả người vận chuyển không thông suốt, giống như ẩn tàng tồn tại đáng sợ nào đó vậy.
Thạch Côn bỗng nhiên ý thức được hiện giờ thủ hạ của mình tử thương thảm trọng, nếu lúc này còn cãi vã với nàng, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt, thế là ngữ khí liền trở nên nhu hòa hơn:
- Được rồi Tuyết Nhi, vừa rồi là ta đang nóng giận nên nói hơi nặng, ngươi cũng đừng để bụng. Hiện tại tuy trong đây có chút quỷ dị, nhưng chỉ là một đám dơi mặt lợn, chúng ta ứng phó cẩn thận một chút là được. Ngươi không thể trơ mắt nhìn Sở tiểu thư chờ chết trong tay họ Tổ chứ, sau khi chúng ta tìm thấy Sở tiểu thư sẽ lập tức rời khỏi nơi này, thế nào?
Trong lòng Kiều Tuyết Doanh mềm ra:
- Vâng, công tử, lúc trước thật là ta không tốt, trong nhất thời có chút mềm lòng.
Thạch Côn cười ha ha:
- Không sao, như vậy càng chứng minh lòng trung nghĩa của ngươi, nếu ngươi máu lạnh vô tình với Sở tiểu thư, ta ngược lại càng thất vọng đau khổ.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trên khuôn mặt suốt đường đi luôn tâm sự trùng trùng của Kiều Tuyết Doanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười:
- Đa tạ công tử đã thông cảm.
Thạch Côn gật đầu, sau đó gọi nàng cùng đuổi theo vào sâu trong hành lang.