Sau khi Tổ An ôm Sở Sơ Nhan tiến vào cửa đá, rất bất ngờ phát hiện, vừa rồi từ bên ngoài nhìn vào thì bên trong là một mảng đen xì, nhưng vào đến bên trong lại không phải hoàn toàn không thấy gì như trong tưởng tượng.
Thế giới sau cửa đá cũng không biết là từ đâu chiếu ra ánh sáng nhạt u ám, không khí lộ ra một mảng mờ mịt, giống như khắp nơi đều tràn ngập sương mù, hoặc như là khói bếp nông thôn, chỉ có điều không có một chút sinh khí nào.
Một cơn gió âm trầm lạnh như băng từ từ thổi tới, Tổ An cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng lên, có một loại cảm giác khó chịu rất rõ ràng, đồng thời hắn cảm thấy yếu ớt, giống như mất máu quá nhiều.
Trong lòng thầm kinh hãi, lập tức ý thức được hoàn cảnh nơi này sợ rằng không hữu hảo đối với sinh linh, nói không chừng còn có một loại ảnh hưởng tiêu cực như liên tục mất máu, tuy không tính là quá nghiêm trọng, nhưng đối với Tổ An và Sở Sơ Nhan hiện tại đang trọng thương mà nói thì là cực kỳ trí mạng.
Hắn không dám chậm trễ, lại tóm lấy một vốc thuốc nhét vào miệng Sở Sơ Nhan, đồng thời cũng tự ăn vào mấy viên thuốc, lúc này tinh thần mới đỡ hơn một chút.
Hắn không thể không cảm thấy may mắn vì lúc trước tìm được không ít thuốc chữa thương từ trên người mấy tên sát thủ Cổ Chính Kinh, lại thêm Kỷ Tiểu Hi cho thuốc trị thương và đan giải độc, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được buff tiêu cực ở nơi này.
Sở Sơ Nhan chưa từng bị nam tử đối đãi thô bạo như vậy, có điều nàng cũng biết đối phương là vì cứu mình, cho nên không tức giận, chỉ là chung quy vẫn có chút không quen với loại cảm giác này, để di dời sự quẫn bách trong lòng, nàng mở miệng hỏi:
- Đây là đâu?
Nàng chú ý thấy Tổ An vừa rồi liều mạng chạy tới nơi này, nhất định là có nguyên nhân của hắn.
Tổ An đáp:
- Đây là sào huyệt của quân đội cương thi, ta đoán chắc là một lăng tẩm khổng lồ...
Hắn kể lại đại khái những gì đã biết về sơn cốc lúc trước.
- Sào huyệt của quân đội cương thi...
Sở Sơ Nhan hơi biến sắc.
- Ngươi tới đây chẳng phải là tự tìm đường chết à!
Bản thân nàng thì không sao, dù sao đến đâu cũng đều là chết.
- So với ở bên ngoài rơi xuống trong tay họ Thạch, chẳng thà tới đây cược một ván, nói không chừng còn có biến số.
Tuy trên mặt Tổ An vẫn thoải mái, nhưng thần kinh cả người đều căng thẳng, phòng bị nguy hiểm tùy thời có khả năng xuất hiện.
Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:
- Sao ngươi cứ phải cứu ta làm gì, ngươi rõ ràng có thể một mình chạy trốn, hiện tại sợ là chỉ có cùng chết thôi.
- Cùng chết cũng không có gì không tốt cả, đôi ta làm đồng mệnh uyên ương cũng không tồi.
Tổ An cười nói.
- Giờ chúng ta có tính là không sống cùng chăn nhưng chết cùng huyệt không?
Trên gương mặt tái nhợt của Sở Sơ Nhan hiện lên một tia đỏ ửng:
- Phì, giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của ta.
- Biết sao được, rất nhiều lời sắp không nói thì chỉ sợ là không còn cơ hội mà nói.
Tổ An chú ý thấy hai mắt Sở Sơ Nhan nửa mở nửa khép, giống như tùy thời đều sẽ ngủ thiếp đi, hắn để xốc lại tinh thần cho đối phương, tất nhiên phải nghĩ cách nói chuyện để nàng giữ lại sinh cơ.
- Đúng rồi, nếu lần này chúng ta may mắn đào thoát, có phải có thể cân nhắc tới kết thúc cuộc sống ở riêng, dọn về ở chung với nhau không.
Tổ An cười hì hì nói.
- Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình nghĩ những cái này.
Sở Sơ Nhan gắt.
- Cứ phải có chút mục tiêu thì con người ta mới có động lực chứ, dẫu sao ở cái nơi quỷ quái này ta cũng có chút hoảng hồn.
Tổ An vừa nói vừa quan sát xung quanh, bởi vì khắp nơi đều tràn ngập sương mù, tầm mắt không thể nhìn quá xa, có điều đi lâu như vậy, hắn vẫn có thể phán đoán ra hai người đang ở trong một hành lang dài.
Hành lang này hơi nghiêng xuống phía dưới, lúc này hai người hiển nhiên đang ở sâu trong lòng đất, cũng không biết chờ bọn họ ở phía trước có phải địa ngục hay không.
Vách đá chung quanh hành lang khô ráo bóng loáng, bên trên có khắc có khắc các loại đường nét, nhìn mấy lần, chắc là bích họa, miêu tả một cảnh tượng chiến tranh thảm thiết.
Lúc này Sở Sơ Nhan lại không thấy những cái này, mà là nghĩ đến lời nói của hắn, có chút yếu ớt nói:
- Ngươi việc gì cứ phải cố chấp có ở cùng ta hay không, ngươi rõ ràng đã...
Nói đến một nửa nàng ngừng lại, hiển nhiên không muốn làm hắn thương tâm.
Tổ An cười ha ha:
- Ngươi là lão bà của ta, nào có phu phụ tân hôn lại không ở cùng một chỗ, về phần tình huống thân thể của ta, không cần lo lắng, Kỷ thần y đã tìm cho ta phương pháp trị liệu rồi, hiện giờ chỉ thiếu một vị chủ dược là có thể triệt để chữa khỏi bệnh không tiện nói ra của ta, sau này chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng khoái hoạt.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, tự động bỏ qua câu sau của hắn:
- Chính là Vô Tung Huyễn Liên mà lần trước ngươi nhắc tới à?
- Đúng vậy, nói không chừng lát nữa ở đây lại tìm thấy nó.
Tổ An đáp.
Sở Sơ Nhan trầm mặc không nói gì, nơi này âm khí mờ mịt, làm sao có thể sinh ra loại thiên địa chí bảo như Vô Tung Huyễn Liên.
Có điều hiện giờ đang ở trong tuyệt cảnh, nàng cũng không muốn đả kích lòng tin của đối phương, liền đáp:
- Được rồi, nếu có cơ hội ra ngoài, ngươi dọn tới ở cùng ta đi.
Nàng biết rõ tình trạng của mình, chỉ sợ là không thể còn sống mà ra khỏi bí cảnh, một khi đã như vậy, còn không bằng trước khi chết khiến hắn cao hứng một chút.
- Thật à!