Vẻ mặt Thạch Côn ngây đơ, người này không đánh lại liền tự sát ư? Có điều chết vừa hay.
Hai thủ hạ Tứ phẩm của hắn cũng đồng loạt thở phào, người này thật sự rất quỷ dị, nói là Tam phẩm, nhưng Tam phẩm bình thường mà có thể có sức chiến đấu như vậy, bọn họ tình nguyện vặt đầu xuống làm bóng đá, cho nên nhìn thấy hắn tự sát cũng coi như là bớt việc.
Sở Sơ Nhan được hắn ôm vào trong lòng, có thể cảm thấy rõ ràng từng giọt máu tươi nhỏ xuống người mình, ngữ khí có chút lo lắng:
- Ngươi... Ngươi làm gì thế?
Nàng là bảo đối phương giết nàng, sao lại tự giết mình? Chẳng lẽ hắn thấy không thể cứu ta, liền chuẩn bị muốn tự tử vì tính sao?
Không hổ là chủ tớ, suy nghĩ của hai người không ngờ lại không mưu mà hợp.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Sơ Nhan hiện lên một tia hồng hào mờ mờ:
- Ngươi không cần như vậy, chúng ta lại không...
Còn chưa nói hết đã bị Tổ An cắt ngang:
- Chuyện yêu đương giành lát nữa rồi nói, để ta trước tiên giết mấy tên gia hỏa đáng ghét này đã.
Nói xong một tay ôm nàng để thân thể nàng dựa vào mình, tay kia thì cầm kiếm, dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng:
- Xem cấm thuật của ta... Vạn Kiếm Quy Tông!
Mọi người đang đắm chìm trong hành vi quỷ dị của hắn, lúc này thấy hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, mọi người không kìm lòng được đồng loạt lui về phía sau, dẫu sao lúc trước Sở Sơ Nhan chính là thi triển một chiêu cấm thuật miểu sát Phệ Côn, hiện tại mọi người nghe thấy hai chữ cấm thuật đều có chút ngỡ ngàng.
Hành vi cổ quái vừa rồi của đối phương phối thêm hiện giờ cả người toàn là máu cộng với khí thế thẳng tiến không lùi đó, ngay cả loại tu vi cao hơn hắn rất nhiều như Thạch Côn cũng định tránh phong mang trước, nhìn tình huống rồi tính.
Khi mọi người đang thầm phòng bị, Tổ An bỗng nhiên ném kiếm đi, ôm lấy Sở Sơ Nhan nhanh chân bỏ chạy.
Thạch Côn:
- ???
Kiều Tuyết Doanh:
- ???
Hai võ giả Tứ phẩm:
- ???
Mấy người vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu vừa rồi hắn chỉ là phô trương thanh thế, chẳng qua là muốn thừa cơ chạy trốn, nghĩ đến mình không lại bị kỹ xảo đơn giản như vậy lừa gạt, mọi người đều giận dữ.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +666!
Đến từ võ giả Tứ phẩm, điểm nộ khí +233+233!
Chỉ có Kiều Tuyết Doanh là thần sắc phức tạp, Tổ An có chết hay không không quan trọng, mấu chốt là an nguy của tiểu thư, một mặt nàng lại muốn tiểu thư có thể thừa cơ chạy trốn, nhưng mặt khác lại lo Tổ An không có năng lực chữa trị cho nàng, trong nhất thời cực kỳ rối rắm.
- Đuổi theo!
Thạch Côn thẹn quá hóa giận, thân hình đuổi theo nhanh như tia chớp, hắn là tu hành công pháp hệ phong, vốn lấy tốc độ làm sở trường, dựa theo chênh lệch tu vi của hai người, trong lòng đối phương còn ôm một người, theo lý thuyết hắn trong thời gian mấy hơi thở là có thể đuổi kịp, nhưng đuổi được một lúc, không ngờ chỉ hơi kéo gần lại cự ly giữa hai bên, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Vừa rồi Sở Sơ Nhan vốn cũng nghi hoặc hành vi tự mình hại mình của hắn, nhưng khi đối phương ôm nàng bỏ chạy, nàng lập tức có phản ứng, cũng có chút bội phục sự cơ trí của đối phương, chỉ có điều chênh lệch cấp bậc của hai bên đã định trước là không thể thay đổi được kết cục:
- Ngươi thả ta xuống đi, với tốc độ hiện tại của ngươi, một mình vẫn có cơ hội đào thoát.
- Câm miệng, sao ta có thể vứt bỏ ngươi.
Vẻ mặt Tổ An ngưng trọng, vừa rồi hắn tự mình hại mình chỉ là để kích phát hiệu quả bùng nổ mà Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh khi trọng thương gần chết mang đến, tuy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh rất khó thông qua tự mình hại mình để tu luyện, nhưng lực lượng, độ nhanh nhẹn, nguyên lực sau khi trọng thương đến trình độ nhất định đều sẽ tiến vào một trạng thái cuồng bạo, thực lực đề thăng hơn so với tình huống bình thường rất nhiều.
Lúc trước ở Sở phủ giao thủ với hai Ngũ phẩm Bùi Miên Mạn, Kiều Tuyết Doanh, chính là dựa vào cái này để đào xuất sinh thiên, có điều hắn cũng hiểu rằng, lúc ấy chủ yếu là hai nàng có cố kỵ, lo kinh động tới cao thủ Sở gia mà không dám sử dụng Nguyên tố chi lực, lựa chọn đánh giáp lá cà với hắn, mình mới có thể chống đỡ được.
Một khi sử dụng Nguyên tố chi lực, chênh lệch giữa Ngũ phẩm và người tu hành cấp thấp khác thật sự là quá lớn.
Hiện tại Thạch Côn, Kiều Tuyết Doanh và thủ hạ của bọn họ hiển nhiên là không định lưu thủ, tuy mình tiến vào trạng thái cuồng bạo, vẫn không thể là đối thủ của bọn họ.
Sở dĩ hắn chủ động tiến vào trạng thái này, không phải là để đề thăng lực công kích, mà là để đề thăng tốc độ trên phương tiện chạy trốn, cho nên ôm Sở Sơ Nhan lâu như vậy mới không bị đuổi kịp.
- Chung quy vẫn trốn không thoát đâu.
Sở Sơ Nhan thở dài, tuy không biết hắn dùng hắn dùng bí pháp gì khiến tốc độ tăng nhiều như vậy, nhưng hệ phong của Thạch Côn vốn là am hiểu tốc độ, Ngũ phẩm và Tam phẩm có chênh lệch to lớn, căn bản không thể đào thoát.
- Có nơi có thể khiến chúng ta có một đường sinh cơ!
Nhìn ngọn núi nhỏ ở xa xa, Tổ An trầm giọng nói, vừa rồi hắn một mực nghĩ cách chạy trốn, nhưng nghĩ hết tất cả kỹ năng, đạo cụ của hắn một lượt, vẫn không thể giải quyết được khốn cục trước mắt.
Như vậy chỉ có một biện pháp, dồn bản thân vào chỗ chết rồi sau đó sống lại.
Lúc trước thấy quân đội cương thi khủng bố đó tiến vào trong núi nhỏ, nhóm người Thạch Côn lại không biết, vậy dẫn bọn họ tới đó, nói không chừng còn có một chút sinh cơ.
Hắn đương nhiên biết với sự khủng bố của quân đội cương thi, có xác suất rất lớn là bọn họ cũng phải chết ở đó. Nhưng nếu ở lại nơi này thì là chắc chắn phải chết, tới bên đó nói không chừng còn có một đường sinh cơ, hơn nữa cho dù chết cũng đáng, trước khi chết có thể kéo theo cừu nhân làm đệm lưng, cũng vẫn có thể xem như là một chuyện vui.
Huống chi vạn nhất may mắn sống sót thì sao? Người không có giấc mộng thì có khác gì cá mặn?
Lúc này truy binh phía sau đã càng lúc càng gần, thanh âm trêu tức của trêu tức truyền đến:
- Hừ ngươi chạy đi, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, chờ nguyên khí của ngươi hao hết, chính là lúc mất mạng.
Trước khi tới hắn đã xác định cự ly với các lão sư của học viện, bọn họ cách nơi này đều rất xa, trong một chốc một lát căn bản là không đuổi đến được.
Mà hắn nhiều nhất sau nửa nén hương là có thể đuổi kịp đối phương.