Lục Địa Kiện Tiên

Chương 321: Tự tử? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thạch Côn:

- ...

Bị một tên bụi đơi mà mình lúc xem thường chỉ trích không phải là thiên tài, tà hỏa trong lòng hắn hắn dâng lên, nhưng so với Sở Sơ Nhan, hắn quả thật vẫn kém ba phần, không thể phản bác lời nói của đối phương.

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +314!

Đây là Sở Sơ Nhan trâu bò, cũng không phải ngươi trâu bò, tinh vi cái gì?

Thạch Côn chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, không ngừng ám chỉ mình đừng chấp nhặt với loại tiểu nhân này, bình phục tâm tình một chút, mới nói:

- Tuy Thạch mỗ bất tài, nhưng sau lưng có gia tộc khổng lồ, khởi điểm sinh ra của ta chính là chung điểm mà ngươi cả đời cũng không phấn đấu được.

- Ta nói những cái này không phải để khoe khoang gì, mà là đang nói một sự thật, tài nguyên ta có thể sử dụng nhiều hơn ngươi rất nhiều, có lẽ ngươi dồn hết sức cũng không thể chữa khỏi cho nàng, nhưng nếu đổi thành ta thì lại dễ hơn nhiều.

- Ta không chỉ có thể giữ được tính mạng của nàng, còn có khả năng chữa khỏi nguyên mạch trên người nàng, cho nên nếu ngươi thật sự yêu nàng, vậy thì hãy giao nàng cho ta, chứ không phải xuất phát từ sự ích kỷ mà cố giữ nàng lại, làm ảnh hưởng tới tương lai của nàng ta.

Kiều Tuyết Doanh cũng phụ họa nói:

- Không sai, nhân mạch của Thạch gia ở kinh thành cực lớn, còn quen biết với ngự y trong cung, cũng có vô số thiên tài địa bảo có thể sử dụng, tài nguyên mà bọn họ có thể thuyên chuyển hơn xa Minh Nguyệt Thành Sở gia, giao tiểu thư cho Thạch gia, công tử nhất định sẽ tìm được cách chữa khỏi cho nàng ta!

Thấy Tổ An lâm vào trầm tư, khóe miệng Thạch Côn lộ ra nụ cười thản nhiên, thân là thượng vị giả, rất nhiều lúc không cần dựa vào quyền đầu để nói chuyện, có đôi khi lợi dụng một chút cờ xí đạo đức và ưu thế bản thân sẽ bớt được rất nhiều việc.

Chờ sau khi Sở Sơ Nhan rơi vào trong tay mình, khẳng định là phải nghĩ cách cứu trị, chỉ có điều xác suất chữa khỏi cho nàng không lớn, nhưng giữ được tính mạng thì chắc không khó, đến lúc đó hoàn toàn có thể nuôi như một cơ thiếp ở trong phòng.

Điều đáng tiếc duy nhất là đến lúc đó nàng không động đậy được, thật sự cũng thiếu đi rất nhiều lạc thú.

Cho rằng Tổ An thật sự bị thuyết phục, Sở Sơ Nhan tâm như tro tàn, ánh mắt cuối cùng cũng có thêm vài tia sợ hãi, yếu ớt nói:

- Không. . . Đừng, đừng giao ta cho bất kỳ ai.

Không biết vì sao, tuy thường ngày không thích Tổ An cho lắm, nhưng lúc này, chỉ có đứng ở bên cạnh hắn mới là an tâm nhất, nàng sợ đối phương bị một phen lý do của Thạch Côn thuyết phục, giao mình ra.

Trên mặt Tổ An lộ ra vẻ tươi cười:

- Lão bà ngươi yên tâm đi, sao ta có thể giao ngươi cho người khác, vừa rồi chỉ là suy nghĩ vấn đề khác mà thôi.

Thạch Côn biến sắc:

- Họ Tổ, ngươi thật sự muốn bởi vì tư tâm của mình mà làm hại tương lai của Sở tiểu thư ư?

Tổ An trợn mắt lên:

- Lộ số ngôn tình não tàn từ bao nhiêu năm trước rồi, thực sự cho rằng lý do này có thể lừa được ta à? Ngươi đứng trên điểm cao đạo đức chỉ trích ta, lại che giấu ý tưởng bẩn thỉu của mình, tưởng ta không biết sao! Lão bà của ta, tự ta phụ trách cứu chữa, không cần người ngoài quan tâm.

Vẻ mặt Thạch Côn cuối cùng cũng sầm xuống:

- Khẩu khí lớn thật, hiện tại ngươi ngay cả nàng cũng không bảo hộ được, còn nói gì tới chữa khỏi? Sở tiểu thư, có lẽ hiện tại ngươi sẽ trách ta, nhưng tương lai nhất định hiểu được ta là muốn tốt cho ngươi.

Nói xong vung tay lên, ý bảo thủ hạ đi giết Tổ An, tuy đoán được đối phương không thể tùy ý sử dụng Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng kia, nhưng đau đớn vừa rồi khiến hắn vẫn nhớ như in, thật sự không muốn mạo hiểm, cho nên bảo hai thủ hạ đi thử trước, mình thì tìm thời cơ lại ra tay tập kích chấm dứt tính mạng của hắn.

- Chờ. . . Chờ một chút.

Sở Sơ Nhan yếu ớt mở miệng nói.

Sắc mặt Thạch Côn mừng rỡ, vội vàng phất tay ngăn cản thủ hạ:

- Sao, Sở tiểu thư nghĩ thông suốt rồi à?

Sở Sơ Nhan không để ý đến hắn, mà là nhìn về phía Tổ An:

- Giết ta đi.

Tổ An ngây đơ:

- ???

Thật sự nghĩ không thông vì sao nàng lại có yêu cầu này.

Sở Sơ Nhan quýnh lên, thấp giọng nói nhanh:

- Hiện tại ta đã phế rồi, một mình ngươi lại không phải là đối thủ của bọn họ, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta rơi vào trong tay nam nhân khác rồi chịu nhục ư? Giết ngươi rồi ngươi bỏ chạy, sau đó nói cho cha mẹ ta biết những gì phát sinh ở nơi này, xin bọn họ báo thù cho ta là được rồi.

Tổ An trầm mặc không nói, chậm rãi giơ kiếm lên.

Sở Sơ Nhan nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười an tường, đợi một kiếm đó.

- Họ Tổ, ngươi dám!

Tuy thanh âm của Sở Sơ Nhan rất nhỏ, nhưng sao có thể qua được tai Thạch Côn, chỉ có điều lo lắng đối phương thực sự xuống tay, trong nhất thời không dám xông lên.

Tổ An không để ý đến hắn, lật trường kiếm, trực tiếp đâm vào trước ngực mình.

Thạch Côn và đám người Kiều Tuyết Doanh ở Đối diện đều trợn tròn mắt, không ngờ lại có biến cố này, đây là hắn muốn làm gì?

Kiều Tuyết Doanh thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ hắn thấy tình thế không ổn, muốn tự tử vì tình ư? Tuy người này có chút đáng ghét, nhưng không ngờ lại yêu sâu đậm như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (2) - 🎫Đề cử (4)