Sắc mặt Thạch Côn trầm xuống:
- Lắm lời, bản công tử đương nhiên là hiếu thuận với mẫu thân rồi!
Vương triều Đại Chu dùng hiếu trị quốc, cho dù thân phận có cao tới đâu, cũng không dám gánh trên lưng một tội danh bất hiếu.
- Không trải qua gian khổ của mười tháng mang thai, không trải qua thống khổ sinh nở, lại há có thể nói là có hiếu.
Tổ An thở dài một hơi.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng thật sự không hiểu hiện tại hắn nói những cái này có ý nghĩa gì, phong cách hành sự luôn không theo lẽ thường như vậy.
Các võ sĩ lại ngây đơ, chuyện phát sinh hôm nay đều quá ly kỳ, đầu tiên là công tử và Tổ An gọi nhau là bằng hữu, hiện tại lại vào lúc sống chết trước mắt lại thảo luận vấn đề hiếu với không hiếu, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Thạch Côn:
- ...
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Niệm tình chúng ta là bằng hữu một hồi, ta mới nhẫn nại trả lời loại câu hỏi mạc danh kỳ diệu này của ngươi, hiện tại trả lời xong rồi, ngươi cũng có thể an tâm mà ra đi.
- Ngươi đã coi ta là bằng hữu, vậy thân là bằng hữu, tặng ngươi một món quà nhỏ, để ngươi cảm nhận một chút cảm giác mang thai, cũng dễ thấu hiểu nỗi khổ năm đó bá mẫu sinh ra ngươi, cũng dễ thể hội hiếu đạo hơn.
Trên mặt Tổ An lộ ra một nụ cười thần bí.
- Loạn thất bát tao gì thế.
Thạch Côn vàcác thủ hạ của hắn đều nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, trên đời này lấy đâu ra nam nhân mang thai.
Chỉ có trong lòng Kiều Tuyết Doanh là khẽ động, vội vàng kêu lên:
- Công tử cẩn thận!
- Cẩn thận?
Thạch Côn không hiểu ra sao, thầm nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi, lập tức có thể chế ngự Sở Sơ Nhan, có mà phải cẩn thận.
Ơ, sao cảm thấy bụng có chút không thoải mái, chẳng lẽ là vừa ăn linh tinh à?
Vì sao lại có một loại cảm giác căng căng!
Thạch Côn hơi biến sắc, hắn cho rằng là tiêu chảy, phải biết rằng xưa nay hắn luôn chú trọng dáng vẻ bề ngoài, nếu ở trước mặt nhiều người như vậy mà chạy tới nhà xí, thật sự rất mất mặt.
Ơ, sao cảm thấy bụng vừa to vừa nặng?
Hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, rõ ràng không có biến hóa, vì sao lại có cảm giác như vậy?
Các lúc càng to!
Cảm giác của hắn nói với hắn và những gì mắt thấy là hoàn toàn khác nhau, khiến hắn lập tức hoài nghi nhân sinh, cho nên không nhịn được mà hỏi thủ hạ:
- Bụng ta có to ra không?
- Không.
Mấy tên thủ hạ ngỡ ngàng lắc đầu, đồng thời ai nấy đều trao đổi ánh mắt:
- Các ngươi có cảm thấy hôm nay công tử không quá thích hợp không.
- Đúng vậy, lúc trước còn coi Tổ An là bằng hữu, hiện tại lại hỏi bụng mình có to không.
- Các ngươi nói xem, có phải công tử nhìn thấy Sở tiểu thư và Tổ An thân mật như vậy, lòng đố kỵ xộc lên, cho nên thần chí thất thường không?
- Rất có khả năng.
...
Lúc này Thạch Côn không nhịn được mà vươn tay ra vuốt bụng, nhưng bất luận có vuốt thế nào, loại cảm giác kỳ quái đó vẫn tồn tại.
Cứ cách một lúc, một cơn đau kỳ quái truyền đến, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lập tức nhăn nhúm lại.
Loại đau đớn này rất kỳ quái, giống như từ bộ vị riêng tư nhất của hắn truyền đến, lại giống như là chỗ sâu nhất trong là linh hồn đang hò hét, hoàn toàn khác với những loại đau khi bị thương trước kia.
Dẫu sao hắn cũng là thiên tài một thế hệ, cố gắng nhịn xung động muốn kêu đau, ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, còn có nữ nhân mà mình thích lại hét thảm, bản công tử còn gì là sĩ diện?
May mà sau hơn mười hơi thở, loại cảm giác đau này biến mất, giống như chưa hề xuất hiện.
- Vừa rồi là tình huống gì thế?
Thạch Côn nhíu mày, lúc này hắn mới chú ý tới những phong nhận vừa rồi của mình đã có dấu vết rơi xuống tán loạn, vội vàng thu liễm tâm thần khống chế lại.
Qua chừng mấy chục hơi thở, loại cảm giác đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó lại truyền đến.
- Ớ!
Cơn đau bất thình lình khiến phong nhận cuồng bạo của Thạch Côn thiếu chút nữa thì trực tiếp sụp đổ.
Sao lại tới nữa? Hắn dùng nghị lực cực lớn chịu khổ, cứ cách một lúc, loại cảm giác đau đớn này lại biến mất.
- Chẳng lẽ là gần đây ta tu luyện quá chăm chỉ, có chút tẩu hỏa nhập ma?
Thạch Côn nghĩ chờ sau khi ra khỏi bí cảnh, nhất định phải bảo Thạch lão kiểm tra giúp mình.
Lại tập trung tinh thần khống chế phong nhận, đồng thời trong lòng có chút lo lắng, cơn đau đó liệu lát nữa có quay lại không?
Con mẹ nó có để yên cho ta không?
Mấu chốt là hắn chú ý thấy khoảng cách giữa các cơn đau đang các lúc càng ngắn, hơn nữa cảm giác đau cũng càng lúc càng mãnh liệt.
- Hắn đang làm cái gì thế?
Sở Sơ Nhan nghi hoặc nhìn Thạch Côn sắc mặt hết xanh lại trắng ở xa xa, nàng cảm nhận được rõ ràng nhất, bởi vì phong nhận chung quanh cứ lúc mạnh lúc yếu, hiện tại thậm chí đã sắp sụp đổ, áp lực của nàng giảm đi rất nhiều.
- Có thể là hoài nghi nhân sinh.
Tổ An thầm bật cười, người này sợ rằng có nghĩ vỡ cả đầu cũng không ngờ, loại đau đớn kỳ quái này gọi là co tử cung, chắc cũng không có nam nhân nào có kinh nghiệm này mà nói cho hắn nghe, mà nữ nhân lại càng không thể kể với nam nhân về cái này.
Cho dù có chút tiếc rẻ, nhưng đến thời khắc nguy cơ như vậy, hắn cũng không thể không sử dụng kỹ năng Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng, hiệu quả quả nhiên không tồi, điều đáng tiếc duy nhất chính là lần này dùng rồi thì chỉ còn cơ hội sử dụng một lần nữa thôi.