Con mẹ nó cứ như vậy trôi theo dòng nước rồi!
Lúc trước khi Tổ An sử dụng kỹ năng này đã vô cùng đau lòng, nhưng sự đau lòng lúc đó so sánh với hiện tại thì quả thực là thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Xem ra tuy kỹ năng này thể khiến mục tiêu coi mình là bằng hữu, nhưng lại không thể thay đổi chuẩn tắc làm việc thường ngày, vốn chuyện phản bội giữa bằng hữu là vẫn phát sinh, cho nên ngàn vạn đừng tưởng rằng thành bằng hữu thì vạn sự đại cát.
Trên đời này có thuốc hối hận không, ta hối hận tới đứt cả ruột rồi!
Thạch Côn chậm rãi bước về phía hắn:
- Tuy không biết vì sao đột nhiên lại nhận ngươi là bằng hữu, nhưng vẫn phải nói một câu, bằng hữu của ta, ngươi an tâm mà ra đi đi, sau khi ngươi chết ta sẽ chiếu cố tốt cho lão bà xinh đẹp của ngươi, nuôi vợ ngươi như vợ ta, ngươi chớ lo!
Từ sau khi có hệ thống điểm nộ khí, luôn là Tổ An chọc giận người khác, nhưng lần này hắn đúng là bị người khác chọc giận lại rồi, tiện nhân này thật sự rất ghê tởm!
Người tức giận đâu chỉ có một mình hắn, lúc này Sở Sơ Nhan cũng lạnh lùng nhìn Thạch Côn:
- Thế nhân đều nói Thạch gia Lục công tử ôn nhuận như ngọc, xứng một câu công tử thế vô song, không ngờ lại là đồ vô sỉ hèn hạ như vậy!
Kiều Tuyết Doanh ở Cách đó không xa cũng gật đầu đầy đồng cảm, cái này quả thật có khác biệt rất lớn với hình tượng trong ký ức của mình. Lúc trước còn tưởng rằng hắn là bị tình cảm khốn nhiễu, vì theo đuổi tình yêu trong lòng mà dùng một số thủ đoạn thì cũng không có gì đáng trách, nhưng sau khi đến bí cảnh, có lẽ là biết bất kỳ chuyện gì phát sinh trong bí cảnh cũng không thể lộ ra, không có gông cùm đạo đức, cho nên liền tự cho phép bản thân cất cánh.
Thạch Côn hiện tại khiến nàng cảm thấy cực kỳ xa lạ, trong nhất thời đứng đó buồn bã mất mát.
Biểu cảm của Thạch Côn cũng có chút âm trầm:
- Sở Sơ Nhan, tất cả đều là ngươi bức ta, nếu không phải ngươi càng lúc càng thân mật với nam nhân khác, ta cũng không đến nỗi phải nóng vội không từ thủ đoạn như vậy.
Sở Sơ Nhan quát nói:
- Đồ thần kinh!
Tổ An giơ ngón tay cái lên:
- Lão bà chửi hay lắm!
Đồng thời còn bổ sung một câu:
- Mẹ nó biến thái!
Vốn Tổ An mắng vài câu, Thạch Côn căn bản cũng không để ý lắm, dẫu sao ở trong mắt hắn đối phương cũng đã là người chết, đây chỉ là kêu rên trước khi chết mà thôi, hắn mắng càng ác, lại càng chứng minh sự cường đại và thành công của mình, mình ngược lại càng cao hứng.
Nhưng nhìn hai người phối hợp thân thiết ăn ý như vậy, bộ dạng giống như phu xướng phụ tùy, hắn liền không nhịn được mà cảm thấy ghen ghét dữ dội.
Điểm nộ khí đến từ Thạch Côn +996!
- Họ Tổ, hôm nay ta nhất định phải băm vằm ngươi!
Trong lúc hắn nói, hai tay xòe ra, tia sáng quanh người bỗng nhiên có chút vặn vẹo, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện quanh người hắn có rất nhiều phong nhận bán trong suốt đang bồng bềnh, như ẩn như hiện, nhìn qua thì không khác gì đao kiếm chân chính!
Cuồng bạo phong nhận!
Thạch Côn hét lớn một tiếng, những phong nhận đang bồng bềnh đó cấp tốc xoay tròn, hình thành gió xoáy đao nhận còn khủng bố hơn vừa rồi, bắn nhanh về phía Tổ An.
Nhìn phong nhận đầy trời, Tổ An thậm chí nghĩ rằng, nếu bị phong nhận này bắn trúng, sợ rằng mình sẽ bị cắt thành giống như miếng cá tươi.
Sở Sơ Nhan tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ thấy nàng quát khẽ một tiếng, trong một trượng quanh người biến thành một mảng băng lam, một tầng quang mạc màu lam bao bọc lấy hai người, giống như một vỏ trứng màu lam.
Chỉ có điều quang mạc màu lam này chắc cứng hơn vỏ trứng chim, phong nhận đầy trời đó từ bốn phương tám hướng công tới, tuy bị đâm cho vang răng rắc, nhưng thủy chung không thể công phá phòng ngự của nó.
Trong lòng Tổ An lại không hề lạc quan, bởi vì hắn chú ý thấy sắc mặt Sở Sơ Nhan càng lúc càng tái nhợt, ngực nhấp nhô càng lúc càng dồn dập.
Tiếng cười của Thạch Côn truyền đến:
- Lam Sắc Thủ Hộ của quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ có điều ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu, quang mạc thủ hộ của ngươi đang thu nhỏ đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy kìa!
Lúc ban đầu quang mạc màu lam của Sở Sơ Nhan vốn to một trượng, hiện tại đã co lại chỉ còn vài thước vuông.
- Công tử thần công cái thế!
- Minh Nguyệt Thành đệ nhất thiên kiêu chẳng qua cũng thế mà thôi.
- Có lợi hại tới mấy thì cũng chỉ là nữ nhân, nhìn thấy công tử của chúng ta lập tức mềm đi ba phần, ha ha ha.
...
Chung quanh truyền đến các loại tiếng cười càn rỡ, những thủ hạ này của Thạch Côn đứng cách đó không xa phất cờ hò reo trợ uy, người sáng suốt đều nhìn ra được công tử đã nắm chắc thắng lợi, chỉ có một mình Kiều Tuyết Doanh là trầm mặc không nói gì, không biết đang nghĩ chi.
Lại qua một lúc, quang mạc màu lam càng lúc càng nhỏ, chỉ còn khoảng ba thước, khiến hai người trốn ở bên trong không thể không đứng sát vào nhau.
Nếu là lúc lúc thì Tổ An khẳng định sẽ cực kỳ hưởng thụ vì được thân mật với Sở Sơ Nhan như vậy, nhưng nhìn gần thấy hiện giờ mặt nàng trắng bệch, giữa tóc mai có mồ hôi ứa ra, hắn lại há có thể vô tâm vô phế như vậy?
Xa xa Thạch Côn nhìn thấy vết nứt trên quang mạc màu lam càng lúc càng nhiều, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, tất cả đều sắp kết thúc rồi, đến lúc đó mình trước tiên sẽ tra tấn tới chết, sau đó lại gạo nấu thành cơm với Sở Sơ Nhan trong bí cảnh.
Có điều Sở Sơ Nhan xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu mình dùng sức mạnh, nàng chưa chắc đã đồng ý, hay là trước tiên lưu lại cho Tổ An một mạng, dùng tính mạng của hắn để áp chế, khiến nàng nghe theo mình?
Thạch Côn có chút rối rắm, một mặt nghĩ đến Sở Sơ Nhan vì nam nhân khác, ủy thân phụng dưỡng mình mà có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới nàng thường ngày lạnh lùng cao ngạo, vì cứu trượng phu mà ngoan ngoãn nằm dưới người mình, ơ, hình ảnh này có nghĩ thế nào cũng thấy kích thích thế nhỉ.
Lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Tổ An:
- Nhật Bỉ huynh, ngươi có hiếu thuận với mẫu thân không?