Kiều Tuyết Doanh:
- ???
Các võ sĩ:
- ???
Trong đầu Kiều Tuyết Doanh thậm chí hiện lên một suy nghĩ, đầu óc của công tử không phải bị hỏng rồi chứ? Hắn và Tổ An là bằng hữu?
Ngay cả Sở Sơ Nhan cũng không hiểu ra sao, trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì?
Đừng nói là bọn họ, bản thân Thạch Côn cũng không hiểu ra sao, lúc này trong đầu hắn cũng là một đống cháo nhão: Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì thế?
Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, vừa rồi hắn thi triển kỹ năng Bằng Ức Cận Nhân mới thành như vậy!
Nếu không phải ở trước mắt bao người, nói không chừng hắn đã lấy ra ngân phiếu để đếm rồi, xem kim tiền mà kỹ năng này tiêu hao rốt cuộc là dùng kiểu gì để tính, trong đó một số ngân phiếu trực tiếp biến mất không thấy đâu? Mấu chốt là có cần mang ngân phiếu theo người không, hay là chỉ cần tiền thuộc về mình, có tiền mặt hay không đều không quan trọng.
Mẹ nó, mười vạn lượng bạc, cứ như vậy không còn nữa!
Người ta ném pháo còn có thể nghe thấy tiếng vang!
Nghĩ tới tên đầu sỏ của tất cả này, Tổ An liền hận tới ngứa răng.
Có điều lúc này ngoài mặt hắn vẫn tươi cười, dang hai tay bước về phía Thạch Côn:
- Ô, bằng hữu của ta, lúc trước là có hiểu lầm, thật sự xin lỗi.
Kiều Tuyết Doanh và một đám thủ hạ nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, thầm nghĩ hắn cứ vậy đi tới, không phải sẽ bị công tử một đao chém chết à.
Ngay cả trong lòng Sở Sơ Nhan cũng hốt hoảng, cố ý mà như vô tình tới gần hắn, muốn khi nguy cấp thì xuất thủ cứu hắn.
Có điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt là, Thạch Côn cũng dang hai tay ôm lấy hắn:
- Bằng hữu của ta, lúc trước cũng không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, mong bằng hữu tha thứ.
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được mà dụi dụi mắt, một màn trước mắt này thật sự rất cay mắt, hơn nữa đã vượt qúa nhận thức của nàng, công tử từ lúc nào lại trở thành bằng hữu với Tổ An thế?
Nhất định là phương thức mở của ta không đúng rồi!
Chẳng lẽ tất cả đều là ta đang nằm mơ?
Nàng nhìn đồng bạn xung quanh, phát hiện bọn họ ai nấy đều là biểu cảm giống như ăn phải cứt, mới cảm thấy thư thái, không phải chỉ có một mình nàng thấy một màn này.
Sơ Nhan cũng cảm thấy một màn trước mắt này rất vô lý, thậm chí trong lòng nàng còn sinh ra một ý niệm, chẳng lẽ Tổ An vốn chính là cùng một giuộc với Thạch Côn?
Không đúng, nhìn Thạch Côn lúc trước theo đuổi ta, hắn sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho thủ hạ trở thành vị hôn phu của ta; Thạch Côn đó chắc là gia tộc khác, không biết rốt cuộc là gia tộc dưới tay Hoàng đế hay là Hoàng hậu.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy cả người lạnh toát, mình ngàn phòng vạn phòng, kết quả vẫn trúng gian kế của bọn họ.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +512!
Hoài nghi nhân sinh đâu chỉ có một mình nàng, những người khác đều có suy nghĩ tương tự, ai nấy không ngừng cống hiến điểm nộ khí.
Nhìn tin tức điểm nộ khí từ hậu trường truyền đến, Tổ An thầm nghĩ lão bà đừng hoảng, rất nhanh thôi ta sẽ có thể giải thích cho ngươi.
Hắn và Thạch Côn bước về phía nhau, khi hai người đang muốn ôm nhau, hắn bỗng nhiên triệu hồi ra Dao Găm Có Độc, trực tiếp đâm lên người Thạch Côn.
Lúc trước khi rút lấy Bằng Ức Cận Nhân, hắn một mực đang nghĩ xem kỹ năng này là dùng như thế nào, tiêu chuẩn trở thành bằng hữu này quá hư ảo, có điều đã là bằng hữu, chắc có thể giảm bớt cảnh giác trên trình độ lớn nhất mới đúng, như vậy phối thêm Dao Găm Có Độc của mình, quả thực là thần kỹ đánh lén giết người cướp của.
Mắt thấy chủy thủ sắp đâm vào thân thể Thạch Côn, khóe miệng Thạch Côn hiện ra nụ cười dữ tợn, bỗng nhiên một kiếm gạt Dao Găm Có Độc ra, đồng thời một quyền đấm tới trước ngực hắn.
- Hự!
Tổ An phun ra máu tươi, cấp tốc lui lại, may mà vừa rồi hắn nhận thấy nguy cơ, thi triển Quỳ Hoa Ảo Ảnh trước, nếu không một kích này đủ để lấy mạng hắn rồi.
Một màn trước mắt này nằm ngoài dự đoán của mọi người, một giây trước hai người còn là bộ dạng hoà thuận vui vẻ như lão bằng hữu gặp lại, kết quả một giây tiếp theo liền trở mặt hạ tử thủ với nhau, hai người này rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì thế?
Trong lòng Sở Sơ Nhan cũng rất nghi hoặc, có điều vẫn bay tới đỡ lấy hắn, để tránh Thạch Côn thừa cơ đuổi giết.
Lúc này Tổ An thậm chí không rảnh hưởng thụ cái ôm mềm mại thoải mái của Sở Sơ Nhan, mà là nhìn Thạch Côn với vẻ khiếp sợ:
- Vì sao, chúng ta rõ ràng là bằng hữu mà!
Đây là chuyện mà hắn nghĩ không thông nhất, phải biết rằng tuy phần thưởng của Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím thường xuyên lộ ra rất lừa đảo, nhưng chỉ cần là dùng đúng chỗ, trước giờ đều không xảy ra vấn đề, vậy hiện tại là sao, vì sao hắn lại có phòng bị, hơn nữa còn tính giết mình?
Trên mặt Thạch Côn lộ ra một nụ cười:
- Tuy chúng ta là bằng hữu, nhưng không chịu nổi lão bà của ngươi quá đẹp, có câu vợ bạn không khách khí, đành phải có lỗi với ngươi vậy.
Tổ An:
- ¥%&@*! @! #.
Hắn cảm thấy nếu hệ thống có thể thu thập điểm nộ khí của hắn, lúc này nhất định là bùng nổ rồi!
Sát cục hắn thiết kế tỉ mỉ, ngàn vạn lần không ngờ lại thất bại với phương thức như vậy.
Không sai, Bằng Ức Cận Nhân đúng là thành công khiến Thạch Côn coi hắn là bằng hữu, nhưng tên này thấy Sở Sơ Nhan quá xinh đẹp, trong lòng vẫn động tà niệm, cho dù là lão bà của bằng hữu, hắn cũng cướp lấy không tha.
Sai lầm, sai lầm, không ngờ quên mất điểm này, hạng người thiên tính bạc bẽo như Thạch Côn, có đủ lợi ích thì cho dù là bằng hữu cũng vẫn giết không tha.