Lục Địa Kiện Tiên

Chương 311: Bằng ức cận nhân (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +128!

Lúc này sáu gã cao thủ khác cũng không dám lơ là, lúc ban đầu vốn chỉ muốn ngăn cản không cho hắn xông tới chỗ Thạch Côn, dẫu sao tu vi của mọi người đều cao hơn hắn, nhưng sau khi nhìn thấy một kiếm kinh tài tuyệt diễm đó, mọi người đều chấn động, tập trung tinh thần bắt đầu hợp lực vây công hắn.

Tổ An dưới tình huống bị sáu đại cao thủ vây công cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Quỳ Hoa Ảo Ảnh để tự bảo vệ mình, may mà mấy người này bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm chiến đấu đều không bằng được bọn Cổ Chính Kinh lúc trước, nếu không hiện tại hắn chắc đã tay chân lạnh ngắt rồi.

Có điều bọn họ đều biết, mấu chốt thắng bại là ở quyết đấu của hai người còn lại, nếu Thạch Côn thắng, tất nhiên là không có gì phải nói; nếu Sở Sơ Nhan thắng, đám người tu hành Tứ phẩm, Tam phẩm bọn họ cũng không dám mạo phạm nữa.

Lúc này Thạch Côn đang cười ha ha:

- Sơ Nhan, nếu ngươi ở tình trạng bình thường, thắng bại giữa chúng ta sẽ là năm năm, nhưng hiện giờ thì ngươi kiểu gì cũng thua.

Dưới sự gia trì của Phong Thần Quyết, kiếm trong tay hắn hóa thành vô số tàn ảnh, giống như mưa rền gió dữ tấn công tới đối phương.

Vẻ mặt Sở Sơ Nhan lạnh lùng, không trả lời hắn, mà là vươn tay ra vẫy một cái, ở trước người lập tức hình thành một băng thuẫn, chặn lại công kích đầy trời đó.

Công kích của đối phương đánh vào trên băng thuẫn, phát ra từng trận thanh âm chói tai, rất nhanh trên băng thuẫn xuất hiện từng vết nứt.

Chú ý thấy vết nứt, Thạch Côn càng cười to hơn, Sở Sơ Nhan thì chau mày.

Rất nhanh băng thuẫn triệt để vỡ nát, thân hình của Thạch Côn cuốn theo một đạo lốc xoáy, nơi đi qua cát bay đá chạy, cỏ cây gãy lìa, không ngừng công tới Sở Sơ Nhan.

Sở Sơ Nhan biết rõ với trạng thái hiện giờ của mình mà lấy cứng chọi cứng là rất thiệt thòi, cho nên một mực áp dụng phương thức du, cả người giống như tinh linh trong tuyết, nhẹ nhàng múa lượn trong bão táp.

Tổ An vừa nghe thấy trên người Sở Sơ Nhan có thương tích, liền một mực chú ý tới bên này, lúc này trong tầm mắt toàn là lốc xoáy cuồng bạo loại nhỏ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh thướt tha của nàng đang không ngừng né tránh, giống như một chiếc thuyền con trong biển giận, tùy thời sẽ bị xé nát.

Tim hắn lập tức đập mạnh, chính là một thoáng phân tâm này, trên người hắn lại có thêm mấy vết thương, may mà né nhanh, tránh được chỗ trí mạng.

Sở Sơ Nhan phòng ngự bị động một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một cơ hội, hừ nhẹ một tiếng:

- Chỉ ngươi có bão táp thôi à!

Chỉ thấy kiếm trong tay nàng dùng một tư thế cực kỳ mỹ lệ mà múa may, sau đó quanh người dâng lên một cỗ băng phong bạo nghênh đón Thạch Côn.

Hai cỗ bão táp đụng nhau, một cỗ nổ tung, gió dịu dàng nhất thường ngày lúc này giống như biến thành một lưỡi dao hủy diệt, nơi đi qua, tất cả cỏ cây đều bị san thành bình địa, ngay cả một số đá to cũng bị vót thành hai nửa, vết cắt bóng loáng như gương.

Cảm thấy sóng khí khủng bố ập tới, mọi người đang chiến đấu ở bên kia vội vàng tránh né, trong đó một người tu hành Tam phẩm sơ đoạn tránh chậm, nháy mắt liền bị băng lăng xen lẫn trong bão táp đâm cho cả người đều là lỗ máu.

Tổ An thầm tặc lưỡi, lực lượng của Ngũ phẩm quả nhiên không phải hắn hiện tại có khả năng chống lại, lúc trước thắng được Viên Văn Đống đúng là vô cùng may mắn, đương nhiên ít nhiều cũng nhờ mình có tri thức khoa học hiện đại.

Lúc này Sở Sơ Nhan và Thạch Côn đang đứng ở trung tâm bão táp, thân hình hai người thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng công kích tới lẫn nhau.

Bão táp mắt thường có thể nhìn thấy càng lúc càng nhỏ, bông tuyết lại càng lúc càng lớn, đến về sau, lấy Sở Sơ Nhan làm trung tâm vòng tròn, băng sương đầy trời trút xuống, phạm vi mấy trượng đều là một mảng trắng ngần.

Đừng nói là mặt đất bị phủ lên một tầng bông tuyết, ngay cả tóc, tứ chi và bên ngoài thân thể của Thạch Côn đều loáng thoáng bị phủ lên một tầng sương lạnh.

Trong lòng hắn kinh hãi, nữ nhân này quả nhiên không hổ được xưng là thiên tài không xuất thế, hiện giờ giao phong chính diện hắn không ngờ lại rơi vào thế hạ phong.

- Còn thất thần ra đó làm gì, hỗ trợ đi!

Thạch Côn hầm hầm nhìn Kiều Tuyết Doanh khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh, lần này ở trong bí cảnh xuất thủ với Sở Sơ Nhan, hai bên đã triệt để xé rách da mặt, lúc này hắn cũng bất chấp mặt mũi, nếu để bọn họ chạy thoát, đến lúc đó tất cả sẽ hỏng bét.

Trên mặt Kiều Tuyết Doanh lộ ra vẻ giãy dụa, nàng không muốn ra tay với Sở Sơ Nhan, nhưng mệnh lệnh của công tử lại không thể không nghe, cắn cắn môi, cuối cùng quát khẽ một tiếng xông tới Tổ An, dù sao công tử cũng không nói rõ là phải giúp bên nào, mình trước tiên cứ tóm tên gia hỏa chán ghét này đã.

Tổ An cảm thấy bực lắm, tiểu nương bì này đúng là bám lấy hắn không buông.

Có một Ngũ phẩm gia nhập, áp lực của Tổ An lập tức tăng mạnh, may mà không biết Kiều Tuyết Doanh là không xuất thủ toàn lực hay là bị những đồng bạn khác cản tay không tiện thi triển, hắn vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ được.

Thạch Côn ở bên kia nhướng mày, rõ ràng là hắn gọi Tuyết Nhi tới trợ giúp mình, kết quả nàng lại cố ý chạy tới bên kia, chẳng lẽ vẫn nhớ tình cũ à?

Có điều hiện tại cũng không phải lúc truy cứu những cái này, hắn chỉ có thể xốc lại tinh thần đối phó Sở Sơ Nhan, chờ bên bọn họ thu thập xong Tổ An rồi tới hỗ trợ cũng được.

Sở Sơ Nhan cũng chú ý tới tình huống bên kia, vừa rồi Tổ An đã đỡ trái hở phải, hiện tại một Ngũ phẩm như Tuyết Nhi gia nhập, hắn chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?

Trong lòng lo lắng, khí huyết nhộn nhạo, bỗng nhiên trên mặt nàng hiện lên một chút đỏ ửng không bình thường, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn với bông tuyết, toàn bộ khí thế đột nhiên giảm xuống ba phần.

Thạch Côn lập tức mừng rỡ, thương thế của nữ nhân này cuối cùng cũng tái phát rồi, vậy mình muốn hạ nàng quả thực là dễ như trở bàn tay!

Thế là trên tay các loại tuyệt chiêu liên tiếp đánh ra, tình thế công thủ của hai bên đột nhiên nghịch chuyển.

Tổ An chú ý tới dị trạng bên Sở Sơ Nhan, lại thêm bên mình cũng cực kỳ nguy hiểm, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ thua chắc.

Thế là hắn hô lớn một tiếng:

- Chờ một chút, ta và công tử của các ngươi là bằng hữu!

Kiều Tuyết Doanh không nhịn được trợn mắt lên, ngươi và công tử là bằng hữu? Ha ha ha, chẳng thà ngươi nói ta thích ngươi còn đáng tin hơn!

Mấy người khác hiển nhiên cũng không bận tâm, đang muốn ùa lên, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thạch Côn:

- Dừng tay, hắn là bằng hữu của ta!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (4)