Một bên khác, từ nhỏ Cổ Chính Kinh bị bồi dưỡng thành tử sĩ, lại ở trong Minh Nguyệt Học Viện học được không ít thứ, kinh nghiệm chiến đấu có thể nói cực kì phong phú, nháy mắt liền từ trong khiếp sợ khôi phục lại, gầm lên giận dữ, nguyên lực toàn thân bùng cháy, trường thương trong tay đâm mạnh về phía Tổ An.
Có vết xe đổ, lần này động tác của hắn chậm hơn ba phần, nhưng uy thế lại không giảm, không khí xung quanh đầu thương phảng phất như bị phá nát.
Thân hình Tổ An tránh ra, đang muốn thừa cơ lấn người lên, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có kình phong đánh tới, vội vàng thu hồi chủy thủ ngăn cản.
Một cỗ kình lực quỷ dị từ thân thương truyền đến, Tổ An thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh liên tục lui lại mấy bước, mới triệt để hóa giải kình lực trên thân thương.
Lúc đầu trên mặt Cổ Chính Kinh hiện ra nụ cười lạnh, mình chìm đắm ở trên thương thuật nhiều năm, há sẽ dễ dàng cho người cận thân, lấy tu vi Tứ phẩm đỉnh phong của hắn, cái quét ngang này đủ để làm nguyên khí toàn thân đối phương sụp đổ.
Bất quá nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng cứng đờ, bởi vì hắn cảm giác được một kích kia của mình phảng phất như đánh vào trên bông, đồng thời không có sinh ra hiệu quả như dự đoán.
- Thân pháp này...
Lấy nhãn lực của hắn làm sao nhìn không ra đối phương là dựa vào thân pháp thần kỳ tháo bỏ kình lực trên thân thương.
Trước đó cũng nghe qua hai nhà sở Viên thi đấu, hắn lấy thân pháp quỷ dị rực rỡ hào quang, nhưng lúc đó nhân viên tình báo cũng nghiên cứu ra, bộ thân pháp kia chỉ mới nhìn xem thì thần kỳ, kỳ thật sơ hở nhiều lắm.
Nhưng vừa rồi mặc kệ là đối phương công kích mình, hay lúc tránh né công kích, triển lộ thân pháp đều không giống như tình báo nói.
Dưới chân Tổ An đạp một cái, cả người trực tiếp vọt tới đối phương, hắn nghe được người trong cạm bẫy rên rỉ, biết cạm bẫy không có giết chết địch nhân, cho nên phải tốc chiến tốc thắng giải quyết người trước mắt.
Bất quá hắn liên tục đâm vài kiếm, đương đương… đều bị trường thương ngăn cản, dù sao tu vi của Cổ Chính Kinh cao hơn hắn nhiều, kinh nghiệm chiến đấu không phải hắn có thể so sánh, không dễ dàng trúng chiêu như vậy.
Vẻ mặt Tổ An ngưng trọng, tốc độ ra chiêu càng lúc càng nhanh, phối hợp Quỳ Hoa Huyễn Ảnh quỷ dị, thân hình giống như quỷ mị.
Cổ Chính Kinh đổ mồ hôi, hiện tại hắn minh bạch vì sao Viên Văn Đống đường đường Ngũ phẩm, lại bị Tổ An gây thương tích, thế nhân đều cười Viên Văn Đống chủ quan khinh địch, nhưng chỉ có thật sự đối đầu, hắn mới hiểu được kiếm pháp của đối phương đáng sợ ra sao.
Rõ ràng là mười ba thức kiếm thuật sơ cấp, nhưng do hắn thi triển ra, lại xuất quỷ nhập thần, mỗi một chiêu đều quỷ dị, đánh đến hắn rõ ràng chảy mồ hôi, lại cảm giác toàn thân rét run.
Mới đầu hắn còn muốn dùng trường thương công kích đối phương, nhưng qua mấy chiêu, hắn liền thủ thế tám phần, còn lại hai phần ngẫu nhiên công kích, sau mười chiêu, mấy lần hiểm tượng hoàn sinh để hắn không dám công nữa, hoàn toàn phòng thủ, trường thương vung vẩy kín không kẽ hở, phảng phất như hình thành bức tường, bao phủ thân hình mình ở trong đó.
Trong lòng hắn rất biệt khuất, rõ ràng tu vi của mình cao hơn nhiều, nhưng lại chỉ có thể sử dụng đấu pháp vô lại kia.
Chủy thủ của Tổ An đâm vào, mấy lần va chạm với trường thương, hổ khẩu tê dại, nhiều lần xém chút không cầm nổi, hiển nhiên nguyên lực của đối phương mạnh hơn mình quá nhiều.
Thấy tình huống như vậy, Tổ An không dám liều lĩnh, mà liên tục du tẩu, tùy thời tập kích.
Hắn biết đánh tiếp như vậy, mình sẽ chiếm chủ động tuyệt đối, bởi vì đối phương căn bản không có cách nào hoàn thủ, một khi có ý đồ công kích, thương thế sẽ lộ ra khe hở, hắn liền thừa cơ lấn người vào.
Hơn nữa đối phương một mực tử thủ như vậy cũng không được, bởi vì phải vận đủ kình lực vung vẩy trường thương, nguyên khí tiêu hao cực kì khủng bố, sẽ có thời điểm kiệt lực.
Lại qua một lúc, Tổ An chú ý tới uy thế của đối phương suy giảm, biết hắn khẳng định cũng ý thức được vấn đề này, không khỏi mỉm cười, kiếm nhanh thêm mấy phần.
Lúc này trong lòng Cổ Chính Kinh cực kỳ biệt khuất, cho tới bây giờ còn chưa đánh qua trận nào như vậy, tu vi, lực lượng của đối phương rõ ràng kém xa mình, nhưng chỉ bằng thân pháp xuất quỷ nhập thần, lại đánh cho hắn không thể chống đỡ.
Mới đầu hắn còn có chút phẫn nộ, nhưng bây giờ trong lòng lại lạnh buốt, bởi vì thủ lâu tất thua, đánh tiếp như vậy cuối cùng hắn sẽ bại vong.
Nhưng nếu hiện tại phản kích, nói không chừng chết sẽ càng nhanh, chủy thủ trong tay đối phương, lại thêm thân pháp quỷ dị, mỗi lần tới gần người, sẽ để lông tơ toàn thân hắn dựng đứng.
Bỗng nhiên giữa sân dị biến tăng vọt, một bóng đen từ trong cạm bẫy nhảy ra, dang tay ôm lấy Tổ An, sau đó kêu to:
- Cổ huynh, nhanh giết hắn!
Nguyên lai bóng đen này chính là Chân Liễu Mang, lúc này trên chân hắn thình lình còn đâm xuyên một mũi tên, toàn thân tràn đầy vết thương.
Tổ An thầm kêu chủ quan, mới đầu còn có thể nghe được âm thanh rên rỉ của hắn, về sau thanh âm dần dần yếu, vô ý thức nghĩ đối phương đã trọng thương tử vong, ai biết hắn một mực mai phục chờ cơ hội.
Thật âm hiểm!
Hắn vội vàng muốn tránh thoát, nhưng đối phương là Tứ phẩm trung đoạn, tu vi cao hơn hắn một đại cảnh giới, khí lực hiển nhiên cũng lớn, nơi nào tránh thoát được.
- Đi chết đi!
Chân Liễu Mang nhe răng cười lạnh, đối phương chỉ là thân pháp quỷ dị, luận tu vi thật sự kém xa bọn hắn, thế là vận lực lượng toàn thân, dự định xoắn nát xương cốt.
Hôm nay thụ thương nặng như vậy, nhưng có thể giết gia hỏa này cũng đáng, công tử nói qua ai giết hắn sẽ có trọng thưởng.
Bất quá bỗng nhiên toàn thân hắn cứng đờ, tất cả khí lực phảng phất như rời hắn đi, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là đối phương dùng chủy thủ đâm vào cánh tay mình.
- Đây là chủy thủ gì, lợi hại như vậy...
Lúc này Tổ An lại cao hứng không nổi, dù đối phương đã chết, nhưng hai tay y nguyên quấn trên người mình, mặc dù không đến mức không cách nào hành động, nhưng căn bản không tránh thoát ngay được.
Thân pháp của hắn thần kỳ, nhưng trên người treo vướng víu như vậy, hành động tự nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều.
Trường thương của Cổ Chính Kinh đã như bùa đòi mạng nhanh chóng đâm đến, Tổ An không còn thân pháp, ở trong mắt hắn chỉ là một cái bia ngắm.
**** không chia Chương 147:Đèn Pin Thần Kỳ
Mắt thấy một thương này tránh cũng không thể tránh, bỗng nhiên Tổ An mở miệng:
- Ngươi nhìn cái gì?
Đồng thời chủy thủ trong tay trực tiếp ném về phía đối phương.
- Nhìn ngươi thì sao!
Cổ Chính Kinh sửng sốt, hắn rốt cuộc minh bạch tại sao người người chế giễu Viên Văn Đống phải miệng tiện như vậy, ở thời khắc mấu chốt trả lời vấn đề của hắn, bởi vì căn bản không quản được miệng!
Đáng tiếc hết thảy đã muộn, nhìn chủy thủ đâm vào ngực, hắn bi phẫn nhắm mắt lại.