Lục Địa Kiện Tiên

Chương 298: Chẳng lẽ hắn còn có thể một kiếm miểu sát ta? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Bạch lão sư, ngài tiếp tục bảo vệ bọn hắn an toàn, ta đi là được.

Nói xong mũi chân điểm một cái, cả người phiêu nhiên đi xa.

Nhìn bóng hình xinh đẹp dần dần biến mất của nàng, Kỷ Tiểu Hi nhịn không được thì thào:

- Vừa rồi khoảng cách gần quan sát, Sở tỷ tỷ thật đẹp đến mức không tưởng nổi...

Bạch Tố Tố âm thầm gật đầu, do Sở Sơ Nhan xuất mã không thể tốt hơn, tu vi của nàng đã không thua lão sư học viện, tự vệ dư xài, hơn nữa lúc đầu nàng cũng là một người hành động, không bó tay bó chân như mình.

Lại nói một bên khác, Tổ An liều mạng đào vong, trốn vào cánh rừng trước đó đi ngang qua, kiếp trước xem nhiều phim lính đặc chủng như vậy, mặc dù đám lính nước nhà chỉ là hổ giấy, nhưng chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể thử một chút.

Bốn người truy hắn đều là Tứ phẩm, chính diện giao thủ mình không có phần thắng, cơ hội duy nhất là để bọn hắn tách ra tiêu diệt từng bộ phận, trong núi rừng địa hình phức tạp, lại thêm ánh mắt bị ngăn trở, hẳn là chiến trường tốt nhất.

Nhìn thấy hắn chạy vào rừng, bốn người đằng sau nhướng mày, bất quá mỗi người bọn hắn tu vi đều cao hơn, tự nhiên không có khả năng sợ, trực tiếp đuổi vào.

Tổ An lợi dụng ưu thế thân pháp, tăng thêm cây cối um tùm, rốt cục hất ra bốn người một khoảng cách, lúc này hắn tiếp tục chạy, là có khả năng triệt để vứt bỏ đối phương, nhưng chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.

Có những người này một mực đuổi giết, lần sau chỉ sợ không có may mắn như vậy.

Thế là hắn tìm một đại thụ rậm rạp nhảy lên tán cây, lấy cành lá rậm rạp che đậy thân hình.

Qua giây lát, bốn người kia đã đuổi tới phụ cận:

- Chuyện gì xảy ra, giống như mất dấu rồi?

- Đừng hốt hoảng, hẳn là giấu ở phụ cận.

- Mọi người cẩn thận một chút, đặc biệt chú ý trên cây.

...

Trong lòng Tổ An trầm xuống, những người này rõ ràng là học sinh, nhưng từng cái lão luyện căn bản không giống học sinh.

Về phần lai lịch của bọn hắn, không cần đoán cũng biết là Thạch Côn phái tới.

Mỹ nhân hiệu trưởng thật nên bị đánh đòn, trong học viện bị trà trộn vào nhiều gián điệp như vậy cũng không biết, chờ lần này trở về, nhất định phải nói một chút.

Bốn người tìm một trận, nhưng rừng cây này không tính nhỏ, bọn hắn làm sao dễ dàng tìm được:

- Tiếp tục như vậy không được, không khác mò kim đáy biển.

- Mọi người tản ra tìm, hiệu suất sẽ cao hơn một chút.

- Thế nhưng tách ra sẽ nguy hiểm, công tử nói lực chiến đấu của hắn có chút quỷ dị.

- Thôi đi, lại quỷ dị còn không phải Tam phẩm, chẳng lẽ còn có thể một kiếm miểu sát ta?

- Không sai, chúng ta lại không phải phế vật như Viên Văn Đống, thời khắc mấu chốt còn đi nói chuyện phiếm với hắn.

- Vậy được rồi, mọi người tản ra tìm kiếm, nhớ không được ham chiến, tìm được đối phương lấy ngăn chặn làm chủ, chờ chúng ta tới tiếp ứng.

...

Bốn người mỗi người phụ trách một phương hướng, đề phòng chậm rãi di động, đi về phía Tổ An là cung tiễn thủ.

Tổ An không khỏi kích động, mấy người này có viễn trình có cận chiến, phối hợp lại xác thực rất khó giải quyết, uy hiếp lớn nhất chính là cung tiễn thủ này.

Bởi vì thời điểm hắn chạy trốn, phải tránh né thủ cung tiễn, rất ảnh hưởng tốc độ, làm hại hắn và truy binh khoảng cách càng ngày càng gần, không thể không dựa vào rừng rậm để quần nhau.

Chỉ cần tiêu diệt cung tiễn thủ, vậy sau này đánh hay chạy, đều sẽ rất thuận tiện.

Đặc biệt là vừa rồi gia hỏa này còn kêu gào ta không có khả năng một kiếm miểu sát hắn, cái flag này lập phải, không thỏa mãn tâm nguyện của hắn thì quá có lỗi với hắn rồi.

Bất quá nhìn phía xa ẩn ẩn có thể thấy được ba bóng người, Tổ An vẫn từ bỏ dự định mê người kia, điểm này cách bọn họ chạy tới vẫn rất nhanh, cung tiễn thủ phía dưới dù sao cũng là Tứ phẩm, nếu không cẩn thận lâm vào trùng vây, ngược lại sẽ nguy hiểm.

Bốn người dần dần đi xa, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Tổ An không hề động, lại cách chốc lát, bốn người chạy trở về, đánh giá xung quanh một chút, không khỏi thất vọng:

- Hừ, xem ra tên kia quả nhiên không ở nơi này.

Tổ An âm thầm cười lạnh, trong ti vi chiếu muốn nhàm cả người xem, cũng muốn lừa được ta.

Người dùng thương tựa hồ là dẫn đầu trong bốn người, hắn nhìn cung tiễn thủ nói:

- Liêu Trung Du, ngươi mai phục ở đây phối hợp tác chiến, tránh Tổ An vì né chúng ta lùng bắt lại vòng trở về.

Tổ An kinh hỉ, vừa rồi còn thất vọng bỏ lỡ cơ hội, kết quả bọn hắn tự mình đưa tới cửa. Bất quá vừa rồi tên kia tên phân bay trên cao, gia hỏa này gọi nước tiểu trung du, thật là một đoàn đội bốc mùi, họ Thạch tìm thủ hạ kiểu gì vậy.

Lúc này Liêu Trung Du cười ha ha, giơ cung tiễn trong tay lên:

- Tốt! Nếu hắn dám trở về, ta một tiễn lấy mạng nhỏ của hắn.

Mấy người khác nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng tản ra, hiển nhiên là lo lắng hắn chạy xa.

Liêu Trung Du đánh giá xung quanh, lẩm bẩm:

- Ừm, tìm điểm cao mai phục, như vậy mới có thể quan sát toàn cục, a, cây này không tệ.

Hắn nhìn đại thụ trước mắt, thỏa mãn nhẹ gật đầu, sau đó mũi chân điểm một cái, cả người linh hoạt bò lên.

Vọt thẳng đến chỗ nhánh cây rậm rạp nhất, bất quá nghênh đón hắn là một vòng hàn quang sắc bén, một kiếm này vừa nhanh vừa chuẩn, lại thêm người ở giữa không trung không có chỗ mượn lực, muốn tránh cũng không tránh thoát.

Bị kiếm mang đâm xuyên yết hầu, hắn kinh hãi nghẹn ngào.

- Bị ta một kiếm miểu sát, kinh hỉ không, ngoài ý muốn không?

Lá cây bị đẩy ra, Tổ An cười hì hì xuất hiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️