Ngoài mấy chục dặm, một đám thầy trò học viện đang vây quanh một nữ tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thấy nàng từ từ mở mắt, mọi người lập tức vang lên thanh âm reo hò.
- Tiểu Hi, ngươi rốt cục tỉnh.
Bạch Tố Tố vỗ ngực, bộ dáng chấn kinh.
Kỷ Tiểu Hi mơ mơ màng màng mở mắt, ký ức chậm rãi trở lại, trong sơn cốc A Tổ ca ca vì cứu mình dẫn cương thi đi, nàng muốn giúp đỡ nhưng thực lực quá yếu.
Nhớ kỹ lúc gần đi đối phương căn dặn, nàng chỉ có thể cố nén nước mắt nhìn Tổ An dẫn đám cương thi rời đi, sau đó mình vội vàng chạy ra sơn cốc đi tìm cứu binh.
Đáng tiếc vào ban đêm, trên thảo nguyên cực kỳ nguy hiểm, không biết vì sao, trên người nàng mang theo phân rồng tựa hồ hiệu dụng suy yếu rất lớn, dù rất nhiều hung thú không dám tới gần, nhưng không giống ở bên ngoài xa xa né tránh.
Rất nhiều hung thú băn khoăn ở phụ cận, đợi thấy rõ nàng chỉ là tiểu cô nương, liền chủ động thăm dò, đằng sau còn gặp đàn sói, bị đuổi đến lên trời không đường xuống đất không cửa, dưới tình thế cấp bách, nàng bắn đạn tín hiệu mà lúc trước Bạch Tố Tố cho.
Vừa vặn đám người Bạch Tố Tố ở phụ cận không xa, thậy vậy lập tức chạy đến cứu nàng, nhưng nàng bởi vì một đường đào vong, thoát lực hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ mới tỉnh lại.
- Tiểu Hi, ngươi sao rồi.
Bạch Tố Tố âm thầm thở dài một hơi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Khương hiệu trưởng khẳng định sẽ nổi điên.
- Ta... Ta không sao, nhanh đi cứu A Tổ ca ca.
Kỷ Tiểu Hi vội vàng nói, mình thật vô dụng, vừa rồi thời khắc mấu chốt như vậy lại ngất đi.
- Tổ An?
Lúc này người xung quanh mới nhớ tới nàng đi cùng Tổ An, vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ở trên người nàng, Tổ An trực tiếp bị xem nhẹ.
- Hắn làm sao, các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bạch Tố Tố kiên nhẫn hỏi.
- Chúng ta đụng phải một đám Kim Mao Quái Thử, vì tránh né bọn chúng, không cẩn thận chạy đến một sơn cốc thần bí, ai biết kia là ác mộng bắt đầu...
Kỷ Tiểu Hi nhanh chóng kể lại.
- Cương thi đầy khắp núi đồi!
Bạch Tố Tố biến sắc, loại tình hình này trước kia chưa bao giờ xuất hiện qua, mặc dù trước đó nhân viên nhà trường nhắc nhở, nhưng chủ yếu là vì để cho học sinh không được buông lỏng cảnh giác, Dao Quang Bí Cảnh chỉnh thể mà nói vẫn rất an toàn, đây là sự tình mấy trăm năm qua được chứng minh.
Về phần nhiều cương thi kỳ quái như vậy, trước kia chưa từng nghe qua.
Bất quá hắn không có hoài nghi Kỷ Tiểu Hi, không nói nàng là cô gái ngoan ngoãn mọi người đều biết, cho tới bây giờ sẽ không nói láo; chỉ nhìn tình huống sau khi tiến vào bí cảnh, hắn cũng phát giác được không bình thường, mặc kệ là số lượng hung thú hay tính công kích, đều lớn hơn trước kia rất nhiều.
- Các ngươi nhanh đi cứu hắn!
Kỷ Tiểu Hi vội vàng kéo tay áo của Bạch Tố Tố, đồng thời khẩn cầu bạn học ở xung quanh.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, có người nói:
- Nếu quả thật có nhiều cương thi như vậy, chúng ta qua cũng là chịu chết.
- Không sai, hơn nữa cách lâu như vậy, coi như qua chỉ sợ hắn cũng đã bị cương thi...
...
- Ngươi nói bậy, A Tổ ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì!
Tính cách của Kỷ Tiểu Hi yếu đuối thiện lương, nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ nổi nóng với ai, nhưng nghe được lời này lại nhịn không được đứng dậy, lần đầu tiên nổi giận.
Bạch Tố Tố rơi vào trầm tư, kỳ thật đám học viên nói không phải không có lý, bọn hắn cũng không nhất định là tham sống sợ chết, mà suy đoán theo lẽ thường, hiện tại Tổ An hơn phân nửa đã...
Để cho những người này qua cứu hắn, nếu vừa vặn gặp bầy cương thi, không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng, hắn làm lão sư bảo hộ, phải phụ trách an toàn cho bọn hắn.
- Các ngươi không đi cứu, tự ta đi!
Kỷ Tiểu Hi trực tiếp đứng dậy, quay người muốn đi, chỉ tiếc vừa rồi đào vong chân bị trật, đau đến nàng kém chút đứng không vững, ngã rầm trên mặt đất.
- Ngươi như vậy làm sao đi cứu người.
Bạch Tố Tố đau đầu.
- Như vậy đi, các ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút.
Mặc dù đám học sinh lưu lại nơi này có chút nguy hiểm, nhưng nhân số không ít, cho dù có hung thú gì xuất hiện, cũng có thể ứng phó, huống chi nơi này chỉ là bên ngoài, hẳn không đến mức có nguy hiểm quá lớn.
- Để ta đi.
Đúng lúc này, một thanh âm thanh lãnh truyền đến.
Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện một nữ tử áo trắng thanh tú động lòng người đi tới, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?
- Sở tiểu thư, sao ngươi ở chỗ này?
- Sở tiểu thư, ngươi không có gặp nguy hiểm gì chứ?
...
Đám người vui mừng không thôi, không ít nam tử nhao nhao chạy qua hỏi han ân cần.
Chỉ tiếc Sở Sơ Nhan nhìn cũng chưa từng nhìn những người kia, đi thẳng tới trước mặt Kỷ Tiểu Hi:
- Sơn cốc kia ở nơi nào, ngươi miêu tả cụ thể một chút.
Nguyên lai sau khi nàng tiến vào bí cảnh luôn cảm thấy tâm thần bất an, lại lo lắng Tổ An hoành không xuất thế phá hỏng lợi ích của quá nhiều người, sẽ có người thừa cơ trả thù hắn.
Cho nên nàng vòng trở lại, vừa vặn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Kỷ Tiểu Hi, thế là vội vàng chạy tới.
Kỷ Tiểu Hi hơi kinh ngạc nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, thẳng đến đối phương hỏi lại lần nữa mới giật mình, vội vàng miêu tả sơn cốc kia.
Sở Sơ Nhan nói với Bạch Tố Tố: