Tổ An ừ một tiếng, lúc này hắn lo lắng là kế hoạch của Thạch Côn, đối phương đến cùng dự định làm sao đối phó mình.
Tự mình xuất thủ?
Hẳn sẽ không, loại thượng vị giả như bọn hắn, há sẽ nguyện ý bẩn tay mình.
A, sao ta lại dùng chữ bẩn này?
Đúng lúc này, hắn nghe được một trận thanh âm sột sột soạt soạt, vô ý thức xoay người sang chỗ khác:
- Tiểu Hi, ngươi có nghe được thanh âm gì không?
- Không có?
Kỷ Tiểu Hi mờ mịt.
- Nha.
Tổ An lại bắt đầu suy nghĩ, Thạch Côn không nguyện ý tự mình động thủ, lần này Tuyết Nhi lại đến, khẳng định nàng sẽ xuất thủ, bất quá trải qua sự tình lần trước, nàng không sợ lại thể nghiệm cảm giác mang thai sinh nở sao.
Xem ra không phải chỉ một mình nàng mới đúng.
Sột sột soạt soạt...
Lúc này lại truyền tới thanh âm, ngay cả Kỷ Tiểu Hi cũng nghe được, hai người đề phòng xoay người, sau đó sắc mặt tái nhợt, bởi vì trong bụi cỏ xuất hiện rất nhiều Kim Mao Quái Thử.
Nếu chỉ mấy con thì vấn đề không lớn, nhưng phóng tầm mắt nhìn đi, lít nha lít nhít, từng con nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác này rất kinh khủng.
- Con mẹ nó nhiều như vậy?
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt.
- Ít cũng mấy trăm con, đằng sau thấy không rõ, hàng ngàn con cũng không phải không có khả năng.
Kỷ Tiểu Hi hoảng hốt, nữ hài tử đều sợ những vật này.
Bỗng nhiên một con Kim Mao Quái Thử tạo hình kì lạ nhảy ra, chi chi chi kêu lên với đồng bạn, đồng thời chỉ vào hai người, mặc dù nghe không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng hoàn toàn có thể cảm giác được nó đang lên án cái gì đó.
- Ngươi có cảm thấy con chuột chỉ điểm kia nhìn quen mắt không?
Tổ An nhìn con chuột khỏa thân kia.
- Hình như chính là con vừa rồi.
Kỷ Tiểu Hi nuốt một ngụm nước bọt, có thể cảm giác được nàng khẩn trương.
Con Kim Mao Quái Thử lớn nhất phát ra vài tiếng kêu chói tai, những Kim Mao Quái Thử khác nhao nhao dựng lông.
Tổ An biến sắc, vội vàng kéo Kỷ Tiểu Hi bỏ chạy.
Nói đùa cái gì, mấy con bắn ra gai nhọn còn có thể đối phó, nhưng hàng trăm hàng ngàn con, này không thua gì một chi quân đội bắn tên, mặc kệ ngươi trốn tránh xê dịch như thế nào, đảm bảo vài phút có thể bắn ngươi thành con nhím.
Bọn hắn vừa rời đi, phương viên hơn mười trượng đều bị gai nhọn bao trùm. Thấy bọn họ tránh khỏi, những Kim Mao Quái Thử kia phẫn nộ, tất cả đều đuổi theo, những nơi đi qua, cỏ dại cao cỡ nửa người đổ xuống, xa xa nhìn lại, phảng phất như một cỗ gợn sóng đang đuổi theo hai người.
- Đều là ta không tốt, nếu không phải ta nhất thời mềm lòng thả nó, thì sẽ không như vậy.
Kỷ Tiểu Hi áy náy.
- Không có quan hệ gì tới ngươi, chẳng ai ngờ cái đồ chơi này lại nhiều như vậy.
Tổ An nhắc nhở.
- Đừng nói chuyện, miễn cho chạy đau hông.
Hai người lại chạy một lúc, những Kim Mao Quái Thử kia y nguyên không biết mệt mỏi truy ở phía sau, mặc dù không cách nào đuổi kịp, nhưng bọn hắn cũng không thoát được.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Kỷ Tiểu Hi vẫn không nhịn được mở miệng.
- Ngươi không phải nói tiến vào chỗ sâu trong Long Ẩn Sơn cũng vô sự sao, sao hiện tại những con chuột chết này còn dám đuổi theo ngươi?
Tổ An hiếu kỳ hỏi.
- Vừa rồi cùng ngươi nói chuyện phiếm quên lấy thuốc ra, lúc này lấy ra cũng không kịp, bọn hắn đã thấy bộ dáng của chúng ta, chỉ dựa vào mùi là không dọa được bọn chúng.
Kỷ Tiểu Hi đáp, kỳ thật nàng chưa nói hết, nàng có biện pháp khiến đám chuột này xem nhẹ nàng, nhưng nàng làm sao nhẫn tâm để Tổ An một người lâm vào nguy hiểm, cho nên y nguyên chạy theo hắn.
Tổ An:
- ...
Hắn cũng không có cách nào trách đối phương, dù sao ai có thể ngờ được vừa vào bí cảnh liền đụng phải tình huống hung hiểm này, không biết mấy người qua đường khác có xui xẻo giống như bọn hắn không.
Ai, một đường hướng tây quả nhiên không tốt.
Chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Kỷ Tiểu Hi, hắn an ủi:
- Không cần lo lắng, nói không chừng chạy một hồi bọn chúng mệt mỏi sẽ không truy nữa.
Nói đến song phương cũng không có đại thù gì, chỉ làm một con Kim Mao Quái Thử trọc lông mà thôi, lại không giết nó, trừ khi gia hỏa này là nhi tử của Thử Vương, nếu không thật không nghĩ ra vì sao bọn chúng lại một mực đuổi theo mình.
Bất quá chạy một canh giờ, trái tim của Tổ An trầm xuống, đàn chuột đằng sau không có ý ngừng, mà hắn thì cảm thấy khí tức hỗn loạn.
- A Tổ, ta... ta chạy không nổi nữa.
Kỷ Tiểu Hi mệt đến ngất ngư.
- Phía trước có sơn cốc, có bình chướng né tránh, có thể chậm rãi quần thảo với những con chuột chết này.
Bỗng nhiên hai mắt Tổ An tỏa sáng, chú ý tới nơi xa có một sơn cốc u tĩnh.
Phải biết ở trên bình nguyên, không có vật gì che đậy, đối mặt đàn chuột đếm không hết, dù ngươi lợi hại hơn nữa, đối phương cùng nhau tiến lên cũng có thể nháy mắt gặm ngươi hài cốt không còn, có thể làm là trốn mà thôi.
Nhưng ở trong sơn cốc lại không giống, đủ loại chướng ngại vật, có thể chậm rãi quần nhau, dù sao một con quái thử cũng không mạnh như vậy.
Sơn cốc kia nhìn không xa, nhưng thật sự là nhìn núi làm ngựa chết.
Mới đầu Tổ An nắm tay Kỷ Tiểu Hi kéo nàng chạy, về sau Kỷ Tiểu Hi nhiều lần xém chút ngã xuống, thế là hắn trực tiếp bế nàng lên, may mắn thân hình nàng nhỏ nhắn xinh xắn, ôm vào trong ngực căn bản không phí khí lực gì.
Bị hắn ôm vào trong ngực, gương mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ bừng, ngày bình thường nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam tử, chỉ có không ngừng an ủi mình, Tổ đại ca chỉ vì cứu nàng, hơn nữa hắn không giống nam nhân khác...
Cuối cùng Tổ An cũng chạy được vào trong sơn cốc, một cỗ khí tức âm lãnh tràn tới, phải biết hắn chạy lâu như vậy, lúc đầu toàn thân nóng đến lợi hại, nhưng bị cỗ khí tức này bao phủ, cả người lại cảm thấy lạnh run.
- Tình huống như thế nào?
Tổ An sững sờ, bất quá hắn cũng không kịp suy nghĩ nguyên do trong đó, đánh giá xung quanh, tìm kiếm địa phương có thể ẩn thân.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm ngạc nhiên của Kỷ Tiểu Hi:
- A Tổ, ngươi mau nhìn, những quái thử kia không đuổi tới.
Tổ An nghi hoặc quay đầu, thấy đám Kim Mao Quái Thử kia dừng lại ở ngoài hẻm núi mấy trượng, qua lại băn khoăn, bộ dạng bực bội bất an, nhưng lại không dám tiến lên.
- Chẳng lẽ trong sơn cốc có đồ vật đáng sợ để bọn chúng kiêng kị?
Một ý niệm dâng lên trong đầu.