Thẳng đến tiến vào bí cảnh Tổ An còn không có lấy lại tinh thần, không ngừng đánh giá Kỷ Tiểu Hi.
Kỷ Tiểu Hi bị hắn nhìn có chút quẫn bách:
- Tổ lão sư, ngươi đang nhìn cái gì?
- Bằng vào quan hệ của chúng ta, gọi lão sư quá khách khí.
- Tổ... Đại ca.
- Gọi A Tổ.
- A Tổ?
Tổ An quay xung quanh một vòng Kỷ Tiểu Hi, rất khó tưởng tượng tiểu cô nương trước mắt và Khương La Phu có quan hệ gì:
- Khương hiệu trưởng là mẹ của ngươi?
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu:
- Không phải, nàng là tiểu di của ta.
- Tiểu di?
Chẳng biết tại sao, Tổ An nghe Khương hiệu trưởng không phải mẫu thân của nàng thì thở dài nhẹ nhõm, đúng vậy nha, nhân vật như Khương hiệu trưởng, nam nhân bình thường làm sao xứng, chỉ có ta còn có thể miễn cưỡng thử một lần.
Lúc này bỗng nhiên hắn minh bạch vì sao Khương La Phu lại biết hắn bị hạ phong ấn, vốn còn tưởng là tu vi cao tới trình độ nhất định, có thể khám phá ẩn tật trên người hắn.
May mắn may mắn, không phải người trong thiên hạ đều biết, hắn còn muốn mặt mũi.
Bất quá xem như thân thích, Kỷ Đăng Đồ tiết lộ bệnh tình của ta cho nàng, cũng quá không hợp thói thường, còn có y đức hay không hả.
Lần trước ở gia tộc thi đấu, khó trách gia hỏa này nhìn mỹ nữ khắp nơi, lại làm như không thấy Khương La Phu, nguyên lai là quá quen không tiện hạ thủ.
Không đúng, coi như Khương La Phu là em vợ của Kỷ Đăng Đồ, lấy tính tình háo sắc của hắn, lại không có ý kiến gì?
- A Tổ, ngươi sao vậy?
Kỷ Tiểu Hi chú ý tới sắc mặt của hắn, làm sao biết trong chớp nhoáng này hắn sinh ra nhiều suy nghĩ như vậy.
- Ách, không có gì, đúng rồi, mẹ ngươi đâu, nhận biết ngươi lâu như vậy, giống như còn không thấy qua mẹ ngươi.
Tổ An dự định nói bóng nói gió hỏi một chút.
Vành mắt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên:
- Từ khi ta hiểu chuyện, thì đã không biết mẹ.
Thấy nàng run nhè nhẹ, trong hốc mắt ngậm lấy nước mắt, phảng phất như tùy thời sẽ rơi xuống, Tổ An lo lắng:
- Là ta không tốt, ngươi đừng khóc.
Kỷ Tiểu Hi ừ một tiếng, xoa xoa khóe mắt, sau đó lộ ra nụ cười kiên cường:
- Không có việc gì, kỳ thật ta đã quen.
Tổ An cũng không dám hỏi thăm quan hệ của Kỷ Đăng Đồ và Khương La Phu, về sau tìm cơ hội khác lại hỏi.
Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, nơi này là dải đất bình nguyên, khắp nơi đều là cỏ dại ố vàng, xem ra hiện tại trong bí cảnh hẳn là mùa thu, phóng tầm mắt nhìn tới, trên bình nguyên lẻ tẻ có vài rừng cây nhỏ, còn có một chút gò núi không cao.
Chân trời màu xanh sẫm chập trùng, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là núi non trùng điệp, chỉ bất quá cách xa nhìn không rõ ràng.
Cái bí cảnh này cũng thường thường không có gì lạ nha.
Tổ An âm thầm thở dài một hơi, vốn cho rằng không phải khủng long quái thú chạy đầy đất, chính là sao băng bay tứ tung, nhưng cùng bên ngoài chênh lệch không lớn nha.
Lúc này những người xung quanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
- Tiểu Mạn, chúng ta đi thôi.
Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An một chút, thấy hắn và Kỷ Tiểu Hi trò chuyện vui vẻ, gương mặt luôn lạnh lùng nhìn không ra biểu tình gì, mũi chân điểm một cái, váy áo phiêu dật, thân hình dần dần hóa thành điểm nhỏ biến mất ở nơi xa.
- Không hổ là đệ nhất thiên kiêu của học viện, thân pháp thật phiêu dật.
- Ngươi nhìn là thân pháp của người ta sao?
- Nước bọt chảy đầy mép kia, nhanh lau đi.
...
- Cố gắng bảo vệ mình, chớ để cho người chơi chết...
Bùi Miên Mạn nguyên khí truyền âm, lúc gần đi còn ném cho Tổ An một cái mị nhãn, trong không khí lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, theo Sở Sơ Nhan rờiđi.
Bởi vì giao tình, hai người có thể sẽ tạm thời cùng một chỗ, nhưng bí cảnh này lớn như thế, đằng sau khẳng định vẫn sẽ tách ra riêng phần mình tìm kiếm.
- Thanh âm này quả thực là muốn ta mất hồn.
- Nghe đến toàn thân mềm nhũn.
- Thân thể ngươi không được, ta vừa vặn tương phản.
...
Nghe những người kia xì xào bàn tán, Tổ An không khỏi xem thường, nghe thanh âm đã chịu không được, nhìn tiền đồ của các ngươi, trước đó ta còn ôm nàng lăn trên mặt đất, thân thể tiếp xúc thân mật nhất, ta có khoe khoang khắp nơi sao?
Thạch Côn nhìn bóng lưng hai nữ cũng không nhịn được lâm vào trầm tư:
- Trước kia không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện dáng dấp của Bùi Miên Mạn thật mị, ân, Sở Sơ Nhan thích hợp làm lão bà, Bùi Miên Mạn lại thích hợp làm tình nhân.
Nghe nói nàng là con thứ của Bùi gia, hừ, nói không chừng thật có cơ hội tới tay.
Vì để tránh cho người hoài nghi, sau khi tiến vào bí cảnh, hắn thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Tổ An, miễn cho đến lúc đó có người hoài nghi.
- Các vị đồng học đi đường cẩn thận, ta đi trước.
Thạch Côn nhìn đám người chắp tay, trừ ở chỗ Tổ An, lễ nghi của hắn thật sự là không thể bắt bẻ, lại thêm bề ngoài xuất chúng, nên hấp dẫn không ít người hảo cảm.
Có mấy người kia dẫn đầu, Ngũ phẩm khác cũng lục tục ngo ngoe rời đi.
- Người tiểu tổ này đi theo ta, không nên tẩu tán.
Lỗ Đức dặn học sinh dưới trướng, hắn không thích Tổ An miệng lưỡi trơn tru, cho nên ngay cả chào hỏi cũng không thèm, dẫn học sinh của mình rời đi.
Bạch Tố Tố uốn éo dáng người xinh đẹp đi qua:
- Tổ lão sư, có muốn cùng chúng ta kết bạn đồng hành không.
Tổ An mỉm cười:
- Đa tạ hảo ý của Bạch lão sư, chúng ta có ý định tự mình đi tìm kiếm một phen.
Nói đùa cái gì, xem nhiều tiểu thuyết như vậy, nhân vật chính lúc nào đi cùng đại bộ đội, chỉ có đơn độc hành động, mới có thể có kỳ ngộ nha.
Bọn cặn bã này không nên ảnh hưởng khí vận của ta.