- Chính ngươi phải cẩn thận, trong bí cảnh có người muốn giết ngươi.
Sau khi nói xong liền nở nụ cười xinh đẹp, quay người trở lại trận doanh của mình.
Nhìn thấy Trịnh Đán rời đi, người xung quanh thở dài một hơi, nghĩ thầm nếu ngay cả nàng cũng chọn Tổ An, như vậy số đào hoa không khỏi quá nghịch thiên rồi.
Lúc này Tổ An lại rơi vào trầm tư, có người muốn giết ta, là đám người Thạch Côn nha? Lần này Tuyết Nhi tới, chắc hẳn nàng cũng sẽ động thủ.
Xa xa Trịnh Đán chú ý tới khuôn mặt ngưng trọng của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sở dĩ nàng nhắc nhở, là nếu Tổ An thực lực không đủ, coi như đạt được nhắc nhở cũng không thể tránh né sát cục, không có ảnh hưởng tới kết quả, bên Thạch Côn sẽ không trách tội được.
Nhưng vạn nhất Tổ An chạy thoát, hắn sẽ nhớ nhân tình này, hảo cảm với mình sẽ tăng lên.
Sinh ý chỉ lời không lỗ, sao mà không làm.
Đáng tiếc, lúc đầu trong bí cảnh lần này là một cơ hội tiếp cận hắn rất tốt, chỉ tiếc Thạch gia thiết hạ sát cục, mình cũng không thể ở bên cạnh hắn, để tránh bị tai bay vạ gió.
Thấy chia tổ xong, Khương La Phu nhìn Kỷ Tiểu Hi nhíu mày, bất quá cuối cùng vẫn không nói gì, tổng kết nói:
- Bí cảnh càng xâm nhập, nguy hiểm sẽ càng lớn! Mọi người ngàn vạn lần lượng sức mà đi, không được mù quáng xâm nhập, có thể ở trong bí cảnh lấy được cái gì, hoàn toàn quyết định bởi khí vận, mọi người không nên cưỡng cầu.
- Vâng, hiệu trưởng!
Đám người cùng kêu lên, từng cái hào hứng dâng trào.
Lúc này, gian vặn sau lưng Khương La Phu vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy,.
Qua chốc lát.
“Mặt nước dần dần bình tĩnh, hình thành một đại môn hơi mờ, màu lam nhàn nhạt, nguyên khí bàng bạc từ bên trong tràn ra.
Tinh thần mọi người chấn động, chỉ ở bên ngoài đã có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa nồng đậm như thế, ở trong bí cảnh còn như thế nào?
Khương La Phu mở miệng nói:
- Cửa vào bí cảnh đã triệt để mở ra, chúc mọi người may mắn.
Do Lỗ Đức, Bạch Tố Tố dẫn đầu, mọi người lục tục đi vào, Thạch Côn ở phụ cận cửa vào dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tổ An, lộ ra nụ cười đắc ý.
Tổ An nghĩ thầm gia hỏa này muốn ở trong bí cảnh thần không biết quỷ không hay giết ta, vậy ta cũng có thể thừa cơ hội này thần không biết quỷ không hay giết hắn hay không?
Lúc này Sở Sơ Nhan đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vừa rồi ta chú ý tới ánh mắt Thạch Côn nhìn ngươi không đúng, vì để phòng vạn nhất, sau khi tiến bí cảnh, ngươi đi theo bên cạnh ta.
Tổ An lắc đầu:
- Dù sao ta cũng là lão sư dẫn đội, há có thể để học sinh bảo hộ, ta không muốn mặt mũi sao?
Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Đến lúc nào rồi, ngươi còn để ý những thứ này.
- Nếu ngươi thật muốn giúp ta mà nói, thì lưu ý Vô Tung Huyễn Liên.
Tổ An nói, nhiều người cũng coi như nhiều một phần lực lượng, xác suất dù sao cũng cao hơn tự mình tìm.
- Vô Tung Huyễn Liên?
Sở Sơ Nhan giật mình, cuối cùng nói.
- Ngươi muốn lấy nó làm gì? Loại chí bảo trong truyền thuyết này, coi như ta tìm được cũng chưa chắc nhường cho người khác.
- Ngươi cũng tính thành thật, cũng được, coi như ta chưa nói qua.
Tổ An nhún vai, không thèm để ý.
Kỷ Tiểu Hi lại có chút gấp:
- Sở tỷ tỷ, cha ta phối cho hắn một phương thuốc, chỉ thiếu Vô Tung Huyễn Liên là có thể trị liệu ẩn tật.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Kỷ Tiểu Hi, Sở Sơ Nhan rốt cục kịp phản ứng, có chút cổ quái nhìn thoáng qua bụng dưới của hắn, má ngọc ửng đỏ:
- Được rồi, đến lúc đó ta giúp ngươi lưu ý, bất quá ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, thứ này từ trước đến nay chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Lời vừa ra khỏi miệng luôn cảm thấy xấu hổ, Sở Sơ Nhan vội vàng quay người rời đi.
- Nha, ngươi và thê tử nói cái gì, lại làm cho nàng xấu hổ.
Bùi Miên Mạn tò mò đi tới.
- Đây là bí mật, bí mật có thể để cho nam nhân càng tăng mị lực.
Tổ An khoát tay.
- Ngươi nói chuyện thật rất thú vị.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười duyên.
- Được rồi, chính ngươi chú ý, chớ có làm mất cái mạng nhỏ ở trong đó.
Nói xong cũng đi vào bí cảnh.
Cuối cùng chỉ còn lại Tổ An và Kỷ Tiểu Hi, đi đến phụ cận cửa vào, bỗng nhiên Khương La Phu ngăn hai người lại:
- Giúp ta chiếu cố nàng, nếu nàng mất cọng tóc, ngươi cũng không cần trở về.
Tổ An cười ha hả:
- Mỹ nhân hiệu trưởng quá khách khí, ta sao lại cần Kỷ cô nương chiếu cố chứ, hơn nữa sự tình ngài yêu cầu nàng không khỏi quá nghiêm khắc rồi.
Khương La Phu hừ lạnh:
- Ngươi ngớ ngẩn hả, ta là bảo ngươi chiếu cố nàng, đừng để nàng bị thương!
Tổ An:
- ? ? ?