- Đến lúc đó Bùi Miên Mạn có thể hỏng chuyện của chúng ta không?
Thạch Nhạc Chí lắc đầu:
- Hẳn sẽ không, vì bảo hiểm, trước có thể tìm người dẫn nàng đi, miễn cho nàng nhúng tay.
Thạch Côn ừ một tiếng:
- Đáng tiếc tiên sinh không thể tiến vào bí cảnh, nếu không muốn giết Tổ An sao sẽ khó khăn như vậy.
Thạch Nhạc Chí nhìn mấy lão sư canh giữ ở cổng, trầm giọng nói:
- Thời điểm bí cảnh mở ra, Khương La Phu vì bảo đảm an toàn, sẽ đích thân dẫn người canh giữ, ta khẳng định không có cách nào trà trộn vào, bất quá lần này xếp lực lượng đi vào đầy đủ để họ Tổ chết mười lần, công tử cứ yên tâm.
Thạch Côn khẽ gật đầu:
- May mắn lúc trước dốc hết sức lực xếp Tuyết Nhi vào học viện, không nghĩ tới hôm nay lại thành thu hoạch.
Thạch Nhạc Chí nhịn không được nói:
- Nói đến nha đầu Tuyết Nhi này tu luyện công pháp có chút kỳ quái, lại có thể giấu diếm được nhiều người như vậy.
- Tựa hồ là năng lực đặc thù của tộc đàn các nàng, về sau có cơ hội hỏi nàng một chút.
Thạch Côn nhìn thân ảnh yểu điệu ở nơi xa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc này lục tục ngo ngoe càng nhiều người tới, trên mặt mỗi người đều treo vẻ hưng phấn, hiển nhiên là chờ mong được các loại kỳ ngộ, đi đến đỉnh phong của nhân sinh.
Tổ An chú ý tới trong đó không ít đều là người quen cũ, Bạch Tố Tố, Lỗ Đức thì không nói.
Trong học sinh có Tạ Tú, Ngô Tình, Trịnh Đán, Kỷ Tiểu Hi… còn có một đống lớn trước đó không biết, hẳn là phần lớn ở Thiên tự ban và Địa tự ban.
Lại nói vì sao những ngày này Trịnh Đán không đến thi triển mỹ nhân kế? Phải biết sự tình Mai Siêu Phong chết sớm đã truyền ra, chẳng lẽ nàng không có hứng thú với sản nghiệp của Mai Hoa Bang nữa? Hay nghĩ 750 vạn lượng ngân phiếu kia thành giấy lộn?
Dáng dấp của Kỷ Tiểu Hi vẫn đáng yêu trước sau như một, chỉ tiếc toàn thân là độc, chú định không có cách nào ôm hôn.
Theo ánh mắt di động, bỗng nhiên chú ý tới một thân ảnh yểu điệu mảnh khảnh, váy dài xanh nhạt, dù trên mặt che một tầng lụa mỏng, nhưng khuôn mặt như vẽ, y nguyên có thể đánh giá ra là nữ nhân cực kì xinh đẹp.
Mỹ nữ này là ai, trước đó giống như không có nhìn thấy qua, dáng dấp còn rất xinh đẹp nha.
A, sao nhìn quen mắt như vậy?
Lúc này những học sinh khác ở bên cạnh cũng truyền tới thanh âm xì xào bàn tán:
- Oa, đó là mỹ nhân thứ mười thần bí nhất trong Hồng Nhan Lục?
- Rất ít khi nhìn thấy nàng ở trong học viện, lần này bí cảnh mở ra, nàng rốt cục xuất hiện.
- A, nàng tên gì? Sao ta bỗng nhiên nghĩ không ra?
- Giống như gọi là Kiều Tuyết gì đó?
- Ta nhớ rồi, gọi là cái gì Tuyết Doanh.
- Sao ta nhớ hình như gọi Kiều cái gì Doanh.
...
Nghe những người này nghị luận, Tổ An nhịn không được cười lên, đám người ngu này, không phải gọi Kiều Tuyết Doanh sao?
A, danh tự này sao quen tai như thế?
Chờ một chút, nàng tên gì, sao đột nhiên ta nghĩ không ra?
Hắn cảm thấy trong đầu như một đoàn bột nhão, trong nháy mắt toát ra rất nhiều danh tự, mỗi một cái nhìn xem rất giống, nhưng mỗi một cái đều để hắn không xác định.
- Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +233!
Cái gì?
Tin tức trong hệ thống để Tổ An giật mình, Tuyết Nhi!
Nàng cũng ở nơi đây?
Vừa rồi hắn chú ý tới Thạch Côn, còn cố ý nhìn bên cạnh hắn, lại không nhìn thấy thân ảnh của Tuyết Nhi, sao lúc này lại xuất hiện.
Hắn liếc nhìn toàn trường tìm kiếm nhân vật có thể là Tuyết Nhi, cuối cùng ánh mắt khóa chặt nữ tử thần bí kia.
Vừa rồi đối phương nhìn qua, trong mắt tràn ngập tức giận, bất quá nhìn thấy hắn trông lại, thì vội vàng dời mắt.
Hồi tưởng thời điểm vừa vào học viện, Vi Tác giới thiệu với hắn thập đại mỹ nhân, có một người nhớ không nổi tên của nàng, dựa theo tính tình của Vi Tác, muốn quên danh tự của một mỹ nhân thật có chút khó tin.
Vừa rồi đám học sinh kia nghị luận, rõ ràng đại khái có thể chắp vá ra tên của nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nói không đúng, vừa rồi mình cũng có một nháy mắt hoảng hốt, quay đầu liền quên tên của nàng.
Nếu không phải hệ thống nhắc tên, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống như những người khác.
Mỹ nữ thứ mười thần bí nhất, lại chính là Tuyết Nhi?
Mặc hắn tưởng tượng như thế nào, cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy, nàng lại tới làm thị nữ của Sở gia, nàng đến cùng làm sao làm được?
Người thông minh như Sở Sơ Nhan, cũng không nhận ra nha hoàn của mình là đồng học!
Thời điểm hắn kinh ngạc, Khương La Phu đã chậm rãi đi tới, tất chân đùi đẹp, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng, hôm nay nàng cố ý mang kính mắt, che giấu vẻ lăng lệ bá khí, tăng thêm mấy phần cảm giác tài trí trang nhã.
Theo nàng ra sân, toàn trường an tĩnh lại, dù sao ngày bình thường Khương hiệu trưởng rất uy nghiêm, trừ yêu nghiệt như Tổ An, thì không có mấy người dám cười đùa tí tửng với nàng.
Khương La Phu đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt quét nhìn một vòng, trầm giọng nói:
- Chỉ nửa canh giờ nữa, Dao Quang Bí Cảnh sẽ triệt để mở ra, trước lúc này, ta có vài chuyện muốn nhắc nhở chư vị.
- Các ngươi đều là tầng tầng tuyển chọn, là học viện tinh anh trong tinh anh, ngày bình thường cả đám đều tâm cao khí ngạo, hiện tại khẳng định nghĩ đến sau khi đi vào bí cảnh sẽ tìm các loại kỳ ngộ truyền thừa. Không sai, trong bí cảnh có rất nhiều thiên tài địa bảo, thậm chí có kỳ ngộ truyền thừa, nhưng trừ cái đó ra, trong bí cảnh còn có các loại nguy hiểm, mỗi lần bí cảnh mở ra, dù học viện liên tục nhắc nhở, cuối cùng vẫn sẽ chết rất nhiều người, các ngươi cũng sẽ không ngoại lệ, cuối cùng khẳng định có người sẽ vĩnh viễn chết ở bên trong!
Nghe nàng nói, mọi người nhao nhao biến sắc, không ít người nhịn không được châu đầu ghé tai thảo luận.