Lục Địa Kiện Tiên

Chương 274: Sát cục (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Vãn Như cau mày nói:

- Vậy những năm này tại sao hắn phải biểu hiện ra bộ dáng phế vật?

Sở Trung Thiên lắc đầu:

- Cái này ta cũng không rõ ràng, về sau tìm cơ hội thích hợp hỏi hắn xem.

- Ngươi nói hắn thật không phải gián điệp nhà khác phái tới.

Tần Vãn Như hỏi.

- Ta nhìn không giống.

Sở Trung Thiên nói.

- Nói thật trước đó hắn ở trên lôi đài giúp chúng ta thắng thi đấu, mặc dù ta kinh ngạc, nhưng không quá để ý, dù sao mới Tam phẩm, nhưng hôm nay trên công đường hắn biểu hiện hết thảy, để ta phát hiện hắn lại có tư duy và mưu trí kín đáo như vậy, nói không chừng lần này Sơ Nhan đánh bậy đánh bạ, lại tuyển được một vị hôn phu tốt.

- Ngươi đừng cao hứng quá sớm.

Tần Vãn Như hừ lạnh.

- Chẳng lẽ ngươi quên dự tính khi Sơ Nhan chiêu tế sao? Nếu Tổ An thật tài giỏi như vậy, hơn nữa trước đó tận lực giấu diếm, tâm tư thâm trầm, đây đối với Sở gia chưa chắc là phúc, đến lúc đó hoạ từ trong nhà sẽ càng phiền phức.

- Cũng không nghiêm trọng như vậy?

Sở Trung Thiên ngượng ngùng nói.

- Ngươi quên Ấu Chiêu là tình huống như thế nào sao?

Tần Vãn Như lo lắng.

- Tình huống của nó giấu được ngoại nhân thì thôi, làm sao giấu giếm được người thân cận? Nếu tương lai Tổ An biết tình huống của Ấu Chiêu, sinh lòng xấu xa, Sở gia chúng ta làm sao bây giờ? Đến lúc đó Sơ Nhan kẹp ở giữa lại xử lý như thế nào?

Sở Trung Thiên do dự:

- Nếu thật như thế, để Sơ Nhan kế thừa Sở gia cũng không phải không được, những năm này nó vì Sở gia trả giá và hi sinh rất nhiều.

- Nhưng bên triều đình, còn có gia tộc khác, làm sao sẽ cho phép.

Tần Vãn Như thở dài.

- Được rồi, chúng ta đi một bước tính một bước.

...

Sáng sớm hôm sau, Tổ An khởi hành đi Minh Nguyệt Học Viện, bây giờ hắn có thân phận lão sư, ước gì mỗi ngày đều đi học viện khoe khoang, không còn giống trước đó kháng cự đi học.

Vốn Sở Hoàn Chiêu cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Tần Vãn Như ngăn cản, nàng luôn cảm thấy nhị nữ nhi và tỷ phu quan hệ quá mật thiết, lại thêm còn bị thương, cho nên tiếp tục lưu lại trong nhà dưỡng thương.

Ngày bình thường Sở Sơ Nhan rất ít đi học viện, lại thêm nàng cũng có thương tích trong người, tự nhiên không hứng thú đi.

Cuối cùng chỉ còn Tổ An, đương nhiên chó săn như Thành Thủ Bình là không thiếu được.

Bất quá sáng sớm Sở gia đã nhận được tin tức Mai Siêu Phong vượt ngục, vì để phòng vạn nhất, Sở Trung Thiên lại phái thêm mấy thị vệ bảo hộ, những thị vệ này đều xuất thân Hồng Áo Quân, từng người am hiểu hợp kích, dù đối đầu địch nhân đẳng cấp cao, chí ít cũng có thể chống đến viện quân chạy đến.

Bình an đến Minh Nguyệt Học Viện, Tổ An âm thầm xem thường, còn tưởng Mai Siêu Phong sẽ nửa đường tập kích, kết quả lại là loại nhát gan, không biết trốn đi đâu rồi.

Đương nhiên trong lòng hắn càng mắng đám người thành chủ, đã nhốt vào đại lao còn có thể trốn được, nếu không phải biết bọn hắn là người Tề vương nhất mạch, chỉ sợ sẽ hoài nghi là bọn hắn cố ý thả.

Tới học viện, nhìn các thiếu nữ thanh xuân lui tới xung quanh, Tổ An cảm thấy thần thanh khí sảng, vẫn là những tiểu mỹ nhân này nhìn thuận mắt, mỗi ngày đối mặt Mai Siêu Phong, Thạch Côn… thật làm người buồn nôn.

Thấy cách thời gian lên lớp còn lâu, hắn liền chạy tới trụ sở tìm Thương Lưu Ngư, lần trước mượn ốc biển của nàng còn chưa trả, hôm qua lại lập công lớn, vừa vặn có lý do đi tìm nàng.

Tràn đầy phấn khởi đi tới biệt viện của Thương Lưu Ngư, đại môn mở ra, hắn phát hiện Thương Lưu Ngư mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, đang ngồi ở trên ghế đu, không khỏi có chút thất vọng, vốn cho rằng đến sớm như vậy, nói không chừng còn có cơ hội nhìn áo ngủ áo tắm gì đó.

Tiếp nhận ốc biển, trên mặt Thương Lưu Ngư mang theo ý cười:

- Nghe nói hai ngày nay ngươi đại xuất danh tiếng, toàn bộ Minh Nguyệt Thành đều đang nghị luận ngươi nha.

- Nhưng ta nhìn dáng vẻ của ngươi thì chẳng suy nghĩ gì nữa.

Chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, Tổ An đã cảm thấy là một thịnh yến.

- Người có thể diễn tấu ra từ khúc như thế, chắc chắn sẽ không phải là phế vật trong mắt thế nhân.

Mười ngón của Thương Lưu Ngư khảy khảy, từng giai điệu êm tai vang lên.

Tổ An cười ha ha:

- Vẫn là ngươi có ánh mắt, trên người ta còn có rất nhiều ưu điểm, tương lai ngươi sẽ biết ta là bảo tàng.

Thương Lưu Ngư:

- ...

Nàng cũng không biết nên đáp lại như thế nào, ngay cả giai điệu cũng xuất hiện một tia tạp âm.

Qua một lúc, từ trong biệt viện của Thương Lưu Ngư đi ra, Tổ An cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trở lại phòng học không bao lâu, bỗng nhiên có học sinh vội vàng đút cho hắn một tờ giấy:

- Thương lão sư đưa cho ngươi!

Tổ An sững sờ, mở tờ giấy ra xem xét, trên đó viết:

- Một canh giờ sau ở đình nghỉ mát lúc trước gặp mặt.

Chẳng lẽ đã yêu ta rồi?

Bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên đã bị hắn bóp tắt, quá không thích hợp, hai người vừa gặp qua, nàng làm sao có khả năng không kịp chờ đợi lại mời?

Dù hắn lại tự luyến cũng không thấy mị lực của mình lớn đến như vậy.

Mấu chốt là coi như Thương Lưu Ngư muốn truyền tin cũng không có khả năng mượn tay học sinh, bằng không học viện còn không nổ tung.

Nghĩ đến buổi sáng nghe được sự tình Mai Siêu Phong vượt ngục, Tổ An như có điều suy nghĩ, trực tiếp chạy đến tòa nhà hành chính.

Phòng làm việc của hiệu trưởng, Khương La Phu ngồi trên ghế, hai chân tùy ý gác lên nhau.

Màu xám nhạt!

Tổ An nghĩ thầm nữ nhân này mỗi lần đều đổi tất chân màu sắc khác nhau, mấu chốt là mỗi lần đều đẹp mắt, xem ra chân đẹp có thể tùy hứng như thế.

Ân, không phải ta muốn nhìn, ta là giúp Vi Tác nhìn, miễn cho đợi lát nữa hắn hỏi.

- Đúng rồi, đang có sự tình muốn tìm ngươi đây.

Hắn còn chưa nói, Khương La Phu đã mở miệng trước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️