Sắc mặt Mai Siêu Phong thay đổi mấy lần, trầm giọng nói:
- Ta còn có Mai Hoa Bang, cũng không phải không có giá trị.
Nói thật, hắn không quá tình nguyện đi ám sát Tổ An, không nói độ khó và nguy hiểm trong đó, dù sao thân phận của Tổ An xưa đâu bằng nay, hơn nữa coi như cuối cùng ám sát thành công, hắn cũng không cách nào ở lại Minh Nguyệt Thành, mặc kệ là Sở gia hay Minh Nguyệt Học Viện, đều sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn thấy, chuyện ám sát phải để tử sĩ làm, mà không phải nhất bang chi chủ như hắn làm, hắn gánh vác quá nhiều trách nhiệm và lo lắng, không cách nào tự do giống tử sĩ.
- Mai Hoa Bang?
Thạch Nhạc Chí cười lạnh.
- Sự tình ngươi giết Mai Hoa Thập Tam bộc lộ, lại thêm trước đó giết Mai Hoa Thất, những thủ hạ kia người người cảm thấy bất an, nội bộ lục đục, ngươi sẽ không cho rằng mình còn có thể tiếp tục làm bang chủ đấy chứ?
Mai Siêu Phong sắp cắn nát răng, nghĩ thầm lúc trước mình làm sao không biết giết Mai Hoa Thất sẽ để cho trái tim thủ hạ băng giá, này không phải bởi vì giúp Thạch Côn hả giận, đây là hắn ra lệnh!
Mai Hoa Thập Tam là tướng tài đắc lực nhất dưới tay mình, lần này hắn chết, hoàn toàn là vì phối hợp kế hoạch của Thạch gia, kết quả lại thành lỗi của ta rồi?
Bất quá tình cảnh của mình bây giờ, những lời này hắn không dám nói ra.
- Rời khỏi nơi này trước lại nói.
Dù tu vi của Thạch Nhạc Chí cao thâm, cũng không dám chủ quan, dù sao cướp ngục không thể coi thường, vạn nhất xảy ra chuyện, cho dù là Thạch gia cũng không che chở được.
Hai người nhanh chóng rời đại lao, đi tới một biệt viện hẻo lánh trong thành.
- Mai Hoa Bang ngươi tạm thời đừng trở về, chờ bên đại lao kịp phản ứng, khẳng định sẽ truy nã ngươi khắp nơi, những ngày này nghỉ ngơi ở đây đi.
Thạch Nhạc Chí trầm giọng nói.
Mai Siêu Phong nhìn hoàn cảnh tiêu điều rách nát trước mắt, nghĩ đến hôm qua mình vẫn ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn, còn có nhân thê xinh đẹp chơi cả tối, kết quả hôm nay liền thành chó nhà có tang, thế sự thật đúng là vô thường.
Tựa hồ nhìn ra hắn bất mãn, Thạch Nhạc Chí nói:
- Ngươi không cần quá uể oải, chờ hoàn thành nhiệm vụ của công tử, thay một thành thị vẫn có thể tiêu dao tự tại như thường.
Mai Siêu Phong nhướng mày:
- Nếu vẻn vẹn chỉ là Tổ An, muốn giết hắn không khó, nhưng hôm nay hắn có Sở gia che chở, ngày bình thường ra vào có hộ vệ Sở gia đồng hành, ban ngày lại ở trong học viện, trong học viện cao thủ nhiều như mây, ta nào có cơ hội giết hắn!
Nếu Tổ An dễ giết như vậy, trước đó mọi người cần gì phí thời gian như vậy, trực tiếp giết là được.
- Yên tâm, chúng ta đã tìm được biện pháp giết hắn.
Thạch Nhạc Chí đáp.
- Ồ? Xin lắng tai nghe!
Mai Siêu Phong cũng sinh hứng thú, nghĩ đến có thể chơi chết tạp chủng kia, hắn không nhịn được hưng phấn lên.
- Ngươi còn nhớ hôm qua hắn ở trên lôi đài mở bản nhạc cổ quái không?
Thạch Nhạc Chí nói.
- Đương nhiên nhớ, kêu là nhạc nền gì đấy!
Mai Siêu Phong hậm hực nói, bất quá hắn không thể không thừa nhận, bản nhạc kia rất hay.
Thạch Nhạc Chí nói:
- Tổ An dùng một loại ốc biển phát nhạc, theo chúng ta điều tra biết, ốc biển kia là của lão sư ngoại ngữ Thương Lưu Ngư, trước kia chưa từng nghe nói nàng cho những người khác.
Mai Siêu Phong sững sờ:
- Tên kia cũng có một chân với Thương Lưu Ngư?
Nghĩ đến lão bà của đối phương là đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành, tục truyền nói ở học viện có quan hệ không minh bạch với mấy mỹ nữ, thậm chí còn có truyền thuyết cơm chùa vương.
Những cái này thì thôi, coi như tiểu cô nương dễ bị lừa, nhưng hôm nay ngay cả cực phẩm như Thương Lưu Ngư cũng có quan hệ với hắn, Mai Siêu Phong hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ tiểu bạch kiểm thật được hoan nghênh như thế?
Nghĩ đến mình chỉ có thể chơi loại nữ nhân như Đàm Trương thị, kết quả còn chơi ra chuyện, tên kia lại đồng thời thao túng mấy mỹ nữ đứng đầu Minh Nguyệt Thành, Mai Siêu Phong khó chịu.
- Hắn và Thương Lưu Ngư đến cùng quan hệ thế nào chúng ta không rõ ràng, nhưng có thể xác định quan hệ của hai người tuyệt đối không tầm thường.
Thạch Nhạc Chí nói.
- Cho nên ngày mai chờ hắn đến học viện, chúng ta phái người lấy danh nghĩa của Thương Lưu Ngư hắn hẹn ra gặp riêng, chắc hẳn hắn sẽ không cự tuyệt.
- Ta nhớ trước đó ngươi bẩm báo công tử, nói Mai Hoa Thập Tam ở phụ cận học viện nhìn thấy hai người hẹn hò, đến lúc đó hẹn ở chỗ kia, hắn chắc chắn sẽ không hoài nghi.
- Tốt, đến lúc đó ta nhất định phải rút gân lột da tạp chủng kia, mới có thể tiết mối hận trong lòng!
Mai Siêu Phong gằn giọng nói.
Đến từ Mai Siêu Phong, điểm nộ khí +812!
Sau khi thấy thu nhập điểm nộ khí, Tổ An sững sờ, oán niệm của gia hỏa này rất sâu nha. Bất quá đối phương bị giam giữ trong đại lao, hắn cũng lười phản ứng, tinh lực trở lại sự tình du thuyết Sở Sơ Nhan:
- Lão bà, ngươi thật không cân nhắc để ta chuyển tới ở sao, trước đó trước mặt mọi người ngươi thừa nhận cùng ta ngủ chung nha.
- Thì tính sao?
Ngữ khí của Sở Sơ Nhan có chút bình thản.
- Ngươi nghĩ xem, chúng ta cưới lâu như vậy, ngươi gánh chịu những thanh danh kia, không phải lỗ lớn sao?
Tổ An giải thích.
- Cho nên ta vì ngươi cân nhắc, quyết định cùng ngươi ở chung một chỗ.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Gia hỏa này quá vô lại, nàng rõ ràng nói không lại hắn, cho nên trực tiếp khép cửa phòng.
Tổ An sờ sờ cái mũi xém chút bị cửa đụng trúng, nhịn không được thở dài:
- Xem ra chặn đường còn xa lắm.
Trong phòng ngủ gia chủ, Sở Trung Thiên tả lại tràng cảnh trên công đường cho thê tử, cuối cùng nhịn không được cảm thán:
- A Tổ này mặt ngoài phóng đãng không trói buộc, cảm giác nói chuyện làm việc không đứng đắn, nhưng thời khắc mấu chốt phân tích vấn đề trật tự rõ ràng, mỗi lần mở miệng đều đánh trúng yếu hại của đối phương, có đôi khi ngay cả ta cũng không kịp phản ứng.
- Hắn thật lợi hại như vậy?
Tần Vãn Như hồ nghi.
- Ta đã nói tất cả mọi chuyện, chính ngươi cũng có thể cảm nhận được, không tin có thể hỏi Sơ Nhan.
Cảm nhận được thê tử không tín nhiệm, Sở Trung Thiên hơi giận, ta giống như loại người nói ngoa sao?