Sở Trung Thiên sững sờ:
- Bội phục ta cái gì?
Tang Hoằng nhìn thoáng qua Tổ An:
- Bội phục ngươi tuệ nhãn thức châu, phải biết tất cả mọi người đều xem nhẹ hắn, không nghĩ tới ngươi lại lực bài chúng nghị, chiêu hắn làm rể, để ta mặc cảm.
Khó được nhìn thấy Tang Hoằng kinh ngạc, trong lòng Sở Trung Thiên thoải mái:
- Thái Thú đại nhân nói quá lời, ha ha ha...
Hai người hàn huyên xong, liền riêng phần mình rời đi.
Trên đường về Sở gia, Sở Sơ Nhan nhịn không được hỏi:
- Làm sao ngươi biết Đàm Trương thị sẽ giúp ngươi?
Tổ An mỉm cười:
- Kỳ thật lúc trước thời điểm ta ra khỏi thành đụng phải Đàm Uy, từ trong miệng hắn biết được Đàm Uy còn có một khoản tiền giấu ở trong tường. Khi đó ta tương đối nghèo, thấy hắn dù sao cũng chết rồi, nên lặng lẽ đến tìm kiếm, ai biết vừa lúc đụng phải Đàm Trương thị lén lén lút lút về nhà cũ tế bái vong phu.
- Lúc ấy ta nghĩ thế nhân truyền ngôn Đàm Trương thị cam nguyện làm tình nhân của Mai Siêu Phong chỉ sợ là giả, một nữ nhân vẫn nhớ ngày tế bái vong phu, hiển nhiên còn có tình cảm rất sâu, lại thêm dáng vẻ lén lút, chắc là vì tránh né ánh mắt của Mai Hoa Bang, các loại nhân tố kết hợp, ta đại khái đoán ra tính toán của nàng, cho nên mới bảo ngươi đi tìm nàng.
- Cũng chỉ có thân phận của ngươi, mới có thể để nàng hạ quyết tâm buông tay đánh cược một lần.
Sở Sơ Nhan không khỏi cảm khái:
- Quả nhiên là kỳ nữ, vì báo thù thay trượng phu, không tiếc nhẫn nhục sống tạm bợ, cuối cùng đạt được ước muốn.
- Đúng là kỳ nữ!
Tổ An cũng sinh lòng bội phục.
- Đúng rồi, nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi cũng sẽ không tiếc hết thảy báo thù cho ta chứ?
Sở Sơ Nhan trợn mắt:
- Người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, ta thấy ngươi sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.
- Ha ha, không nghĩ tới ở trong lòng ngươi, nguyên lai ta lợi hại như vậy.
Tổ An cười ha ha.
Sở Sơ Nhan nghĩ thầm đây là đang khen ngươi sao:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói ngươi đi tìm bạc của Đàm Uy, vợ chồng bọn họ đã đủ đáng thương, ngươi sẽ không ngay cả chút tiền này cũng chiếm lấy đó chứ?
- Đương nhiên không có.
Tổ An nói.
- Lúc ấy ta cho nàng khoản tiền kia, nếu không làm sao chắc chắn lần này nàng sẽ hỗ trợ?
- Tính ngươi còn không có hỏng về đến nhà.
Khóe môi của Sở Sơ Nhan giương lên, hiển nhiên rất hài lòng cách làm của hắn.
Lúc này Tổ An lại ý thức được một vấn đề mới, nếu Mai Siêu Phong xong đời, Mai Hoa Bang cũng sẽ bị thanh toán? Vậy phiếu nợ 750 vạn lượng kia chẳng phải đổ xuống sông xuống biển?
May mắn sớm tặng cho Minh Nguyệt Học Viện, còn lại cứ để mỹ nhân hiệu trưởng đi đau đầu đi.
Trời tối người yên, trong đại lao huyện nha, Mai Siêu Phong đang tĩnh tọa tu luyện, bỗng nhiên trong lòng hơi động, mở mắt ra.
Vài tiếng trầm thấp vang lên, hiển nhiên là thanh âm thủ vệ tuần tra bị đánh ngã.
Rất nhanh một thân ảnh đi tới trước cửa lao, lấy chìa khoá mở cửa.
- Thạch tiên sinh!
Dù đối phương che mặt, nhưng Mai Siêu Phong vẫn nhận ra thân phận của đối phương.
Thạch Nhạc Chí trầm giọng nói:
- Công tử phái ta tới cứu ngươi ra ngoài.
Mai Siêu Phong nhướng mày:
- Phải chạy đi như vậy? Chẳng phải ngồi vững tội danh của ta sao?
Thạch Nhạc Chí hừ lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi còn ảo tưởng, cảm thấy có thể tẩy thoát tội danh? Ai bảo ngươi không quản được hai lạng thịt ở dưới đũng quần kia.
- Tiện phụ kia, ta nhất định phải giết nàng!
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Mai Siêu Phong lại dữ tợn.
- Đàm Trương thị được phủ thành chủ ra mặt che chở, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thạch Nhạc Chí lạnh nhạt nói.
- Lần này sở dĩ công tử phái ta cứu ngươi, là cho ngươi cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi có thể giết chết Tổ An, công tử sẽ an bài ngươi đến những thành thị khác tiếp tục tiêu dao, nếu không, hừ hừ, ngươi biết người không có giá trị sẽ có kết cục gì rồi đấy.