Lục Địa Kiện Tiên

Chương 262: Ngươi phạm pháp (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta mặc kệ ngươi là Trịnh gia hay Giả gia, chuyện ngày hôm nay giải quyết như thế nào, cũng nên có cái thuyết pháp chứ.

- Vâng vâng vâng.

Trịnh Quan Tây lấy ra khăn tay lau mồ hôi.

- Vừa rồi hết thảy đều là hành vi cá nhân của Đỗ lão tam, cao tầng của sòng bạc chúng ta căn bản không biết, nghĩ đến là hắn những trong năm quen ăn chặn, muốn chiếm đoạt khoản tiền lớn này.

Đỗ lão tam:

- ? ? ?

Trịnh Quan Tây không cho hắn cơ hội giải thích:

- Người đâu, mang hắn xuống.

Đỗ lão tam lập tức gấp:

- Các ngươi không thể qua sông đoạn cầu như vậy, hết thảy đều là tiểu thư...

Răng rắc...

Người bên cạnh đã sớm chuẩn bị, một quyền đập xuống, cằm đã bị gỡ, miệng ô ô nghẹn ngào, nơi nào còn nói rõ ràng được.

Tổ An hừ lạnh:

- Các ngươi không cần thiết diễn trò ở trước mặt ta, nói thẳng đi, tiền này các ngươi đến cùng có trả hay không?

- Trả trả trả, tự nhiên phải trả.

Mặc dù Trịnh Quan Tây đang cười, nhưng trái tim run rẩy, 100 vạn lượng, từ khi sòng bạc Trịnh gia thành lập tới nay, tổng cộng còn chưa kiếm được nhiều như vậy.

- Chỉ bất quá con số này quá lớn, không biết có thể viết phiếu nợ hay không?

Tổ An nhẹ gật đầu:

- Có thể, bất quá lãi suất bốn thành.

Trịnh Quan Tây cả kinh:

- Lần trước ngài ở Ngân Câu Đổ Phường chỉ lấy một thành lợi tức!

- Có thể giống nhau sao, kia là thiếu 750 vạn lượng, hiển nhiên là một thành lợi tức, nhưng các ngươi mới 100 vạn lượng, đừng nói các ngươi mở sòng bạc lại không có tiền chung nha.

Tổ An hừ lạnh, may mắn mình chỉ đặt cược một vạn lượng, bằng không lại là sổ sách thu không trở lại.

- Phải phải, mở sòng bạc không có tiền chung còn mở cái gì.

- Ta cảm thấy vừa rồi hành vi của Đỗ lão tam chính là Tứ Hải Đổ Phường muốn trốn nợ.

- Ta thấy cô gia của Sở gia thật là khắc tinh của sòng bạc.

- Về sau chúng ta theo hắn cược, tuyệt đối là ngọn đèn chỉ đường!

...

Nghe quần chúng ở xung quanh chỉ trỏ, Trịnh Quan Tây đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên thân hình hắn cứng lại, tựa hồ nghe được cái gì, sau đó nói với Tổ An:

- Như vậy đi, chúng ta trước giao một nửa 50 vạn lượng, còn lại viết phiếu nợ, đến lúc đó lấy hai thành lợi tức kết toán, không biết ý ngài như thế nào?

Tổ An cười ha ha:

- Sớm như vậy không phải xong, lấy tiền đi.

Hắn cũng không có ý định có thể lấy hết trở về, cầm được 50 vạn lượng đã ra ngoài ý định, phải biết lần trước ở Ngân Câu Đổ Phường mới cầm được 15 vạn lượng mà thôi.

Lúc này trong mật thất, sắc mặt Tang Thiên âm trầm:

- Gia hỏa này thật là nhìn thấy liền nhịn không được muốn đánh hắn.

Trịnh Đán mỉm cười:

- Bên cạnh hắn có Sở đại tiểu thư che chở, ngươi đánh không được.

Tang Thiên nghi ngờ nhìn nàng:

- Sao cảm giác ngươi không chút tức giận vậy.

- Tại sao phải tức giận, dù sao kế hoạch của chúng ta là tiếp cận hắn cầm tiền về.

Trịnh Đán xuyên thấu qua khe hở nhìn Tổ An.

- Số tiền này chỉ tạm thời đặt ở chỗ hắn mà thôi, ngày sau ta không chỉ cầm tiền của chúng ta về, mà còn lấy càng nhiều.

Tang Thiên ừ một tiếng:

- Tiếp xuống chỉ có thể dựa vào ngươi, ngươi phải bảo vệ tốt mình, đừng thật để hắn chiếm tiện nghi.

Trịnh Đán gật đầu:

- Ta biết.

- Còn có một vài quy củ của sòng bạc cũng phải đổi, tỉ lệ đặt cược không thể mở cao như vậy, hơn nữa đặt cược tỉ lệ cao, nhất định phải hạn định danh ngạch, bằng không lại đến mấy lần, chúng ta sẽ không chịu nổi.

Tang Thiên hậm hực nói, cũng không thể mỗi lần đều để lão bà xuất mã, luôn cảm thấy khoảng thời gian này trên đầu hiện ra lục quang.

Người Sở gia dẹp đường hồi phủ, Tổ An đếm ngân phiếu trong tay, tiện tay ném cho Thành Thủ Bình một tờ, làm hắn mừng rỡ đến nhảy tưng tưng.

Tổ An lại lấy một chút ngân phiếu đưa cho đám thị vệ kia, những thị vệ kia có chút do dự, nhưng thấy Sở Sơ Nhan không phản đối, từng cái vui vẻ ra mặt, ai cũng có gia đình cần nuôi, có thể chê tiền sao.

- Hôm nay cô gia thật đẹp trai.

- Trước kia vẫn không cảm giác được, hiện tại nhìn hắn và đại tiểu thư càng ngày càng xứng.

- Được rồi, nể tình ngân phiếu, ta cũng trái lương tâm đồng ý ngươi một lần.

...

Tổ An lại nhét một chồng ngân phiếu vào trong ngực Sở Sơ Nhan:

- Này là của ngươi.

Sở Sơ Nhan không tiếp:

- Không cần.

- Khách khí cái gì, hôm nay có thể lấy được tiền, cũng có một phần công lao của ngươi.

Tổ An cười ha ha.

- Hiện tại lão công càng ngày càng có tiền, về sau ta bao nuôi ngươi.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Nhìn gia hỏa này đắc ý, tay có chút ngứa nha.

Trở lại Sở phủ, Tổ An mừng rỡ đến xém chút không ngủ được, ngày thứ hai thần thanh khí sảng, cảm giác trời càng xanh, mây trắng hơn, không khí càng thơm ngọt.

Đang cao hứng bừng bừng định đi học viện, bỗng nhiên một đống nha dịch lao tới cửa:

- Tổ An, ngươi phạm pháp, theo chúng ta đi một chuyến!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️