- Đi đi!
Tổ An hứng thú bừng bừng đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền vòng trở lại:
- Không được, ta phải tìm người bồi tiếp.
Mặc dù 100 vạn lượng không khoa trương như lần ở Ngân Câu Đổ Phường, nhưng không phải số lượng nhỏ, mình xuất mã lại thêm mấy tên hộ vệ của Sở gia, chưa hẳn có thể ăn được, cho nên vẫn phải tìm chỗ dựa mới được.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lão bà tiện nghi đáng tin nhất, vừa vặn nàng có kinh nghiệm ở Ngân Câu Đổ Phường lần trước.
Lại nói lúc này Sở Sơ Nhan đang ngồi xếp bằng trên giường vận công chữa thương, bỗng nhiên trên mặt hiện ra vẻ đỏ bừng mất tự nhiên, phun ra một ngụm máu, nhìn trong máu xen lẫn mấy khối hàn băng nhỏ bé, trên mặt nàng hiện lên vẻ mờ mịt:
- Tại sao lại như vậy...
- Lão bà, lão bà...
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ngả ngớn quen thuộc.
Ống tay áo của Sở Sơ Nhan phất một cái, đoàn máu tươi kia biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó Tổ An xông vào:
- A, lão bà, ban ngày ngươi lên giường làm gì?
Hô hấp của Sở Sơ Nhan cứng lại, gia hỏa này luôn như vậy, trong mồm chó nhả không ra ngà voi:
- Ngươi tới làm gì?
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Mời ngươi ra ngoài tản bộ.
Sở Sơ Nhan nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói:
- Không đi.
Lần trước bị gia hỏa này lừa gạt ra ngoài dạo phố, kết quả dẫn tới đám người xung quanh chỉ trỏ, nghĩ đến lại là vì thỏa mãn lòng hư vinh của hắn mà thôi.
- Vậy nói thật với ngươi đi, chủ yếu là ta muốn đi sòng bạc đòi tiền, sợ người ta thua không trả nổi chó cùng rứt giậu, có ngươi đi, ta an tâm hơn.
Tổ An cười hì hì nói.
- Cùng lắm trở về ta chia ngươi một chút.
- Ngươi lại đi cá cược?
Sở Sơ Nhan mở mắt, trong giọng nói có chút không vui.
- Cái này không gọi cá cược, cái này là thu học phí, sòng bạc bọn hắn dám mở ra tỉ lệ đặt cược ta thắng 1 bồi 100 không hợp thói thường, ta thân là lão sư toán thuật, đương nhiên phải dạy bọn họ nhận thức tầm quan trọng của toán tỷ lệ, chút học phí này cũng không đắt.
Tổ An lẽ thẳng khí hùng nói.
- Ngươi nói thiên hoa loạn trụy cũng vẫn là đánh bạc.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh.
- Sở gia nghiêm cấm đánh bạc, lần trước cùng ngươi đi Ngân Câu Đổ Phường đã phá lệ, lần này tuyệt đối không có khả năng hồ nháo nữa.
- Hôm nay ta vì Sở gia lập đại công như thế, các ngươi không chỉ không ban thưởng, ngược lại còn thẩm vấn, hiện tại ngay cả để ngươi theo ta đi một chuyến ngươi cũng không nguyện ý, cái Sở gia này không ở cũng được.
Sắc mặt Tổ An tái xanh, xoay người rời đi.
- Ngươi đi đâu đấy?
Sở Sơ Nhan sững sờ, phản ứng của đối phương hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Chiêu cáo thiên hạ, chúng ta ly hôn.
Tổ An phất tay, bước chân không có một tia lưu luyến.
- Ngươi trở lại cho ta!
Sở Sơ Nhan kinh hãi, thật vất vả có một vị hôn phu phù hợp các phương diện điều kiện làm tấm mộc, nếu mất nàng đi đâu tìm?
Lại nói, coi như thật có thể tìm được một người không sai biệt lắm, nàng đường đường Sở gia đại tiểu thư, không có khả năng gả đi hai lần nha, nàng gánh không nổi mặt mũi như vậy.
Ai biết Tổ An như không nghe, tiếp tục đi ra ngoài, Sở Sơ Nhan cắn môi, thân hình lóe lên ngăn ở trước mặt hắn:
- Đừng làm rộn, ta đi cùng ngươi là được.
- Thật?
Tổ An cố nén khóe miệng giương lên, không nghĩ tới bản sự một khóc hai nháo ba thắt cổ của nữ nhân, nam nhân dùng hiệu quả cũng giống nhau.
- Tự nhiên là thật.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh.
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Con mắt của Tổ An xoay chuyển nhanh như chớp:
- Vậy ban đêm ta còn muốn ngủ cùng ngươi, nếu không ta vẫn ra ngoài chiêu cáo thiên hạ chúng ta ly hôn.
- Vậy thì ly hôn đi.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng nhìn hắn.
Tổ An á khẩu, sao ngươi không theo lẽ thường ra bài chứ:
- Không cùng giường, nhưng ngủ chung phòng cũng được chứ?
Sở Sơ Nhan trực tiếp xoay người rời đi:
- Ngươi lại không đuổi theo, ta ngay cả sòng bạc cũng không bồi ngươi đi.
- Vậy điều kiện vừa rồi của ta ngươi đáp ứng rồi?
- Im miệng!
...
Hấp thụ giáo huấn lần trước, lần này Sở Sơ Nhan ngồi xe, rất nhanh thì đến Tứ Hải Đổ Phường, lần trước Thành Thủ Bình đặt cược ở đây.
- Ngươi đi đổi thưởng đi.
Tổ An đưa cho Thành Thủ Bình một tờ giấy.
- Vâng...
Hai mắt Thành Thủ Bình tỏa sáng, sự tình có mặt mũi như vậy hắn ước gì nhiều một chút, chỉ thấy hắn ưỡn ngực tới trước quầy, vỗ phiếu cược lên bàn, lớn tiếng nói.
- Chưởng quỹ, ta tới lấy tiền, 1 bồi 100, lấy ra 100 vạn lượng đi!
Thanh âm đắc ý của hắn cực lớn, nháy mắt hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.
Chưởng quỹ kia biến sắc, lặng lẽ nhìn thoáng qua xa xa, sau đó cắn răng, trực tiếp nắm đơn cược lên xé nát:
- Lừa đảo ở chỗ nào tới, dám cầm đơn cược giả đến lừa gạt, người đâu, đuổi ra ngoài cho ta!