Trong lòng Tổ An hơi hồi hộp, vừa rồi mình diễn giấu giếm được vợ chồng Sở thị, nhưng không giấu diếm được đối phương, phải biết đối phương rõ ràng lai lịch của mình, một tháng trước rõ ràng là người bình thường, tu luyện công pháp của hắn mới đạp lên con đường tu hành.
- Vì sao tu vi của ngươi lại tăng lên nhanh như vậy?
Thấy hắn không trả lời, Mễ lão đầu lập lại lần nữa, trong giọng nói hiển nhiên nhiều một tia không kiên nhẫn.
- Có lẽ bởi vì ta trẻ tuổi thể tráng, cho nên tu luyện mau một chút?
Tổ An thật vất vả mới nghĩ ra được một lý do.
Mễ lão đầu lạnh lùng nhìn hắn, căn bản lười mở miệng.
Mặt Tổ An nóng lên, lý do này quả thật có chút không hợp thói thường, hắn nghĩ nghĩ lại nói:
- Ta đến học viện, học viện cung cấp nguyên thạch, lại thêm nguyên khí trong học viện dồi dào, cho nên...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mễ lão đầu đánh gãy:
- Cho dù có nguyên thạch trợ giúp cũng không có khả năng nhanh như vậy, huống chi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chủ yếu là dựa vào bị đánh tăng cao tu vi, nguyên thạch đưa đến tác dụng có hạn.
Trong lòng Tổ An hơi động, hắn nói nguyên thạch đưa đến tác dụng có hạn mà không phải vô dụng, nhưng vì cái gì trước đó ta căn bản không hấp thu được nguyên thạch?
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh hệ thống Anh Hùng Bàn Phím trực tiếp chuyển hóa Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thành pháp trận khắc ở trong thân thể mình, chẳng lẽ bởi vì cái này, cải biến phương thức tu luyện? Trừ giữ lại đặc tính bị đánh, thì chỉ có dựa vào bàn phím cung cấp Nguyên Khí Quả?
Nghĩ như vậy vẫn là hắn có lời hơn, dù sao nguyên thạch rất trân quý, vẫn là Nguyên Khí Quả thu hoạch được dễ hơn.
Thời điểm hắn thất thần, Mễ lão đầu đã không kiên nhẫn, trực tiếp bắt cổ tay của hắn, bắt đầu nhắm mắt cảm thụ.
Vừa rồi Tổ An ở trên lôi đài thắng hai cao thủ, vốn còn chút tự đắc, nhưng đối phương tùy tiện trảo một cái, hắn không thể tránh thoát, vô ý thức muốn rút tay về, lại phảng phất như bị vòng sắt khóa chặt.
- Ta sát, gia hỏa này đến cùng mấy phẩm?
Tổ An kinh hãi.
- A?
Bỗng nhiên Mễ lão đầu khẽ di một tiếng, sau đó móng tay vạch một cái, trực tiếp cắt vỡ da thịt, nhỏ ra một giọt máu.
Cầm tới mũi ngửi ngửi, toàn thân Mễ lão đầu chấn động, hai mắt không dám tin nhìn hắn:
- Tư chất... Siêu cấp?
Tổ An giật mình, hắn còn nhớ lúc trước mỹ nhân hiệu trưởng cảnh cáo, y nguyên giả vờ như mờ mịt:
- Siêu cấp gì?
Mễ lão đầu không để ý, mà hai tay bắt lấy cổ áo của hắn, trong mắt đầy vẻ cuồng nhiệt:
- Gần đây ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao tư chất chuyển biến lớn như vậy.
Một tháng trước hắn biết tư chất của gia hỏa này chỉ là Đinh tự hạ đẳng, hiện tại biến thành siêu cấp trong truyền thuyết, hắn làm sao không sợ hãi.
Tổ An tâm niệm xoay chuyển, biết giấu là không giấu được, nhanh chóng nói:
- Ta cũng không biết, khả năng có quan hệ tới lần trước đi ngoại ô ăn quả dại kia.
- Quả dại gì?
Mễ lão đầu truy vấn.
- Hình dạng thế nào, hình dung cụ thể một chút.
- Ách...
Tổ An do dự, thăm dò khoa tay nói.
- Cái quả dại kia hình tròn, da đỏ, sờ giống như thịt, đại khái dài như vậy, vỏ trái cây rất dày, ách, có chất sáp. Bên trong thịt quả cũng màu đỏ, trong thịt quả xen lẫn hơn vạn hạt tròn màu đen...
Nghe hắn miêu tả, Mễ lão đầu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Đà La Chân Lân trong truyền thuyết? Không đúng, màu sắc thịt quả không đúng; chẳng lẽ là Hồng Vân Thần Quả? Nhưng đặc thù lại không đúng, đến cùng là cái gì đây...
Nghe hắn lẩm bẩm, Tổ An âm thầm bật cười, ngươi có thể đoán được mới lạ, đây là Hỏa Long Quả kiếp trước, ở thế giới này lâu như vậy, cũng không có nghe nói qua nó.
- Xem ra ngươi là được phúc duyên thâm hậu, tìm được thiên tài địa bảo, cho nên mới có thể thoát thai hoán cốt, chỉ bất quá ta không nghĩ ra vì sao thiên tài địa bảo như vậy lại ở bên ngoài Long Ẩn Sơn.
Mễ lão đầu nói.
Tổ An cười hắc hắc:
- Có lẽ là người ngốc tự có ngốc phúc nha.
Trên mặt Mễ lão đầu cũng lộ ra nụ cười khiếp người, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Tốt, tốt, tư chất ngươi càng tốt ta càng cao hứng.
- Đa tạ tiền bối quan tâm.
Tổ An vội vàng đáp, ánh mắt lại nhìn đầu ngón tay đang chảy máu, trước đó mình một mực coi hắn là tồn tại giống như Dược lão, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ trong đó có chút hiểu lầm, trên đời này nào có loại Dược lão vô duyên vô cớ tốt với người... (*Dược lão thầy của Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung)
- Đúng rồi, hôm nay trong thi đấu ngươi không vận dụng Quỳ Hoa Huyễn Ảnh chứ?
Mễ lão đầu lại hỏi.
- Không có, ta chỉ dùng thân pháp ngụy trang đối phó bọn hắn đã dư xài.
Nếu như trước đó, có lẽ Tổ An sẽ nói ở trên lôi đài dùng một chiêu, nhưng trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn nào dám ăn ngay nói thật.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ lão đầu nhẹ gật đầu, hiển nhiên cảm thấy thân pháp của mình đối phó tu sĩ cấp thấp là dư xài, nên không hoài nghi.
- Ngươi nghỉ ngơi đi.
Nói xong đi ra ngoài, mặc dù nhìn rất chậm, nhưng chớp mắt mấy cái, thân hình đã biến mất không thấy gì nữa.
Tổ An thở dài nhẹ nhõm, trước đó đối phương đứng ở bên cạnh, luôn có cảm giác đè nén không hiểu.
Xem ra mình phải sớm chuẩn bị...
Nhưng vừa rồi đối phương biểu hiện ra uy áp, còn lớn hơn đám người Ngô Uy, Viên Chính Sơ… chứng minh tu vi của hắn thâm bất khả trắc, nghĩ tới đây tâm tình của hắn liền nặng nề.
Vội vàng đóng cửa lại, quy củ cũ, rửa mặt rửa tay, hiện tại có điều kiện hắn còn mua chút nhang thơm, tăng thêm tiết mục đốt hương cầu nguyện.
Sau đó mới bắt đầu rút thưởng, trước đó tổng cộng kiếm được 58.835 điểm nộ khí, trong đó phần lớn đến từ quần chúng vây xem, quả nhiên vẫn là càng nhiều người xem mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Nếu không lần sau tìm một cơ hội ở trước mặt mọi người ôm chân Khương hiệu trưởng?
Bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên liền bị hắn bác bỏ, mặc dù như vậy kiếm được điểm nộ khí sẽ rất khủng khiếp, nhưng không có mạng tiêu nha.
Một đường rút thưởng, cuối cùng năng lực đặc thù gì cũng không có rút được, chỉ rút trúng 59 trái Nguyên Khí Quả, Tổ An hơi thất vọng, bất quá cũng trong dự liệu, nuốt Nguyên Khí Quả luyện hóa, pháp trận thứ tư đã lấp được 86 trái, đại khái được một phần ba.
Nhìn đến đây Tổ An có chút phiền muộn, hiện tại mới Tam phẩm cấp bốn, đằng sau cần điểm nộ khí sẽ là thiên văn sổ tự, mình đi đâu gom góp đây.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm nịnh nọt của Thành Thủ Bình vang lên:
- Cô gia cô gia, chúng ta đi đổi thưởng đi, 100 vạn lượng nha.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng, cảm xúc đê mê trước đó quét sạch sành sanh, hôm nay trở về nhiều sự tình, mình xém chút quên việc này.