May mắn lúc này Ngô Uy cũng đi tới, bất quá hắn không có ra tay với Sở Trung Thiên, mà đến bên người Viên Văn Đống, thay hắn phong bế vết thương, chăm chú nhìn cánh tay bị mũi kiếm đâm xuyên, sắc mặt âm trầm.
Sở Trung Thiên lo lắng cho an nguy của Tổ An, thân hình lóe lên đi tới bên cạnh, ẩn ẩn bảo hộ hắn ở sau lưng.
Viên Chính Sơ vội vàng chạy qua nâng nhi tử, móc ra mấy viên linh dược chữa thương nhét vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn Tổ An:
- Gia tộc thi đấu, mọi người nói điểm đến là ngừng, ngươi lại hạ thủ nặng tay như thế, tâm địa sao mà ác độc!
Đến từ Viên Chính Sơ, điểm nộ khí +999!
Đến cùng vì sao lại bại?
Tổ An nhún vai:
- Lời này ta nghe không hiểu, võ giả chiến đấu thường thường thắng bại chỉ ở một đường, huống chi vừa rồi thấy một kiếm kia của Viên đại công tử phong thái mạnh mẽ, nói không chừng hắn còn có kỹ năng áp đáy hòm chưa dùng ra. Ta lo lắng xuất thủ không có phân tấc là rất bình thường. Ai biết Viên đại công tử kém cỏi như thế, ai, so với lão bà của ta thì kém quá xa.
Vừa rồi Sở Hoàn Chiêu bị người nhà họ Viên cố ý gây thương tích, Viên Văn Đống chính là giảo biện và trào phúng như vậy, Tổ An cơ hồ là y nguyên không thay đổi trả về.
- Ngươi!
Viên Văn Đống vừa thẹn vừa giận, lại thêm thương thế quá nặng, trực tiếp tức đến ngất đi.
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +1024!
- Thằng nhãi ranh, ngươi ngươi ngươi...
Viên Chính Sơ càng tức đến toàn thân run rẩy, nhưng trong lúc nhất thời lại tìm không thấy lý do gì phản bác.
Đến từ Viên Chính Sơ, điểm nộ khí +1024!
Sở Trung Thiên che ở trước người hắn, nhàn nhạt nói:
- Viên gia chủ, hắn là cô gia của Sở gia ta, không phải thằng nhãi ranh gì, nể tình ngươi ái tử sốt ruột, lần này không so đo với ngươi, về sau mong chú ý ngôn từ.
- Ngươi…
Gương mặt của Viên Chính Sơ đỏ bừng, đáng tiếc vô luận là gia thế hay tu vi, hắn đều kém xa Sở Trung Thiên, dù trong lòng giận lắm, nhưng lại không có biện pháp gì.
Ngô Uy lại quay người nhìn về phía mấy vị đại lão trên đài:
- Các vị đại nhân, trước đó tuyên bố không cho phép cố ý đả thương người, trận chiến của Viên Văn Cực và Sở Hoàn Chiêu, mặc dù Sở Hoàn Chiêu thụ thương không nhẹ, nhưng an dưỡng một đoạn thời gian liền tốt; ván này Tổ An lại hạ thủ ngoan độc, trực tiếp phế Viên Văn Đống, mong các vị đại nhân hủy bỏ tư cách dự thi của hắn, đồng thời dựa theo ước định phán Sở gia thua trận.
- Nói nhảm!
Sở Trung Thiên giận tím mặt.
- Họ Ngô, ngươi khinh tất cả mọi người mù lòa sao, vừa rồi rõ ràng là Viên Văn Đống có ý bất lương, muốn mượn cơ hội phế Tổ An, ai biết cuối cùng lại bị đối phương phản sát, nói cho cùng hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão, sao lại trách người khác.
Trong giáo trường, không ít người xem thấy được rõ ràng:
- Không sai, vừa rồi đích thật là Viên Văn Đống muốn phế Tổ An trước.
Nhưng lập tức có người ủng hộ Viên gia phản bác:
- Nói bậy, chiêu kia của Viên công tử rõ ràng chỉ chạm đến là thôi, hắn đường đường Ngũ phẩm, cần tận lực nhằm vào một gia hỏa Tam phẩm sao, đáng tiếc hắn nhất thời lưu thủ, lại bị đối phương thừa cơ trả thù, thật là khiến người ta than thở.
Song phương bên nào cũng cho rằng mình phải, trong giáo trường, đại đa số người xem tu vi bình thường, cũng không rõ ràng vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ có nghe người hai phái phân tích, nhao nhao lựa chọn quan điểm mình nguyện ý tin tưởng phất cờ hò reo.
Lúc này trên đài, Tang Hoằng không có trực tiếp tỏ thái độ, mà nhìn về phía Tạ Dịch và Khương La Phu:
- Tạ thành chủ, Khương hiệu trưởng, hai người các ngươi cảm thấy thế nào?
Tạ Dịch thầm mắng lão hồ ly, lúc này buộc hắn tỏ thái độ chẳng phải là để hắn đắc tội người, mặc kệ hắn ủng hộ ai, đều sẽ đắc tội một phái khác, bất quá trà trộn quan trường nhiều năm như vậy, hắn rất nhanh tìm được phương pháp ứng đối:
- Hạ quan tu vi nông cạn, vừa rồi trong nháy mắt đó ta nhìn không rõ, vì sao Tổ An có thể lấy kiếm pháp sơ cấp sớm một bước đâm trúng Viên công tử, cho nên mong Thái Thú đại nhân chỉ điểm.
Hắn phát biểu kỳ thật cũng nói ra tiếng lòng của đại đa số người, bởi vì mọi người không hiểu, vừa rồi rõ ràng là Viên Văn Đống chiếm thượng phong, vì sao cuối cùng lại nghịch chuyển.
- Viên Văn Đống thật phế vật, thời điểm mấu chốt như vậy, lại phân tâm trả lời Tổ An, hắn bị phế cũng là đáng đời.
Thạch Côn uống một ngụm trà, vẫn khó bình phục tâm tình kích động trong lòng, hắn chuẩn bị lâu như vậy, chính là muốn mượn tay Viên Văn Đống danh chính ngôn thuận phế Tổ An, kết quả lại thất bại trong gang tấc.
Một bên Tuyết Nhi khuyên lơn:
- Có thể là vì họ Tổ quá đáng ghét, Viên Văn Đống trong lúc nhất thời nhịn không được.
- Quả nhiên là phế vật!
Bàn tay Thạch Côn xiết chặt, bát trà trong tay bị bóp nát.
Tuyết Nhi thấy thế câm như hến, không còn dám mở miệng, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
Kỷ Đăng Đồ trốn ở trong đám người lắc đầu, nghĩ thầm cái miệng của tiểu gia hỏa kia thật độc, vậy mà để họ Viên ở thời khắc mấu chốt như vậy cũng không nhịn được trả lời, bất quá lúc trước hắn thi triển thân pháp, vì sao nhìn luôn cảm thấy quen như vậy nhỉ, chẳng lẽ trước đó ta gặp qua ở đâu?
Nhưng vì sao luôn nghĩ không ra, có phải gần nhất ban đêm xem truyện tranh quá nhiều, dẫn đến trí nhớ hạ xuống không, ân, về sau phải tiết chế một chút, mặt khác trở về nấu chút thuốc bổ uống.
Khả năng giữa sân chỉ có Bùi Miên Mạn là không ngoài ý thấy Tổ An thắng nhất, nàng nhàn nhã nửa tựa ở trên ghế, đường cong ngạo nhân dẫn tới nam nhân ở phụ cận liên tiếp ghé mắt, nàng lại không thèm để ý, trong cặp mắt đào hoa đầy ý cười:
- Người bản tiểu thư cũng giết không được, muốn thắng Viên Văn Đống lại có gì khó.
Trên đài, Tang Hoằng thầm mắng Tạ Dịch xảo trá, vừa âm thầm nghe trong giáo trường nghị luận, kỳ thật hắn cũng không hiểu vừa rồi tại sao Viên Văn Đống lại ở thời khắc mấu chốt phân thần, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, tâm tính không kiên định.
Hắn lại nhìn về phía Khương La Phu:
- Khương hiệu trưởng, ý của ngươi thế nào?