Tổ An lấy mười ba thức kiếm pháp sơ cấp, trái chống phải ngăn, mặc dù hơi chật vật, nhưng miễn cưỡng còn có thể kiên trì.
- A, kiếm pháp sơ cấp còn có thể dùng như vậy?
- Không thể không nói Tổ An này rất có tài.
- Đáng tiếc kia chỉ là kiếm pháp sơ cấp, hầu như không có uy hiếp tới Viên công tử.
...
Đừng nói những người bình thường này, ngay cả mấy đại lão trên đài cũng nghĩ như vậy.
Tang Hoằng suy nghĩ gia hỏa này còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ được kiếm ý mà võ giả cao cấp mới có thể lĩnh ngộ, tư chất này quá hiếm có, đáng tiếc là người Sở gia, không biết có cơ hội lôi kéo hắn đến bên chúng ta hay không.
Khương La Phu lại nhíu mày:
- Vừa rồi một kiếm kia, nếu như tốc độ của hắn nhanh hơn chút nữa, lại lệch qua trái một chút, uy lực sẽ khác biệt to lớn, chẳng lẽ vì hỏa hầu không đủ?
Lúc này Tổ An cũng nhức cả trứng, nhiều lần xém chút sử dụng “Tịch Tà Kiếm Pháp hắn tự sáng tạo, nhưng nghĩ tới Mễ lão đầu cảnh cáo hắn liền do dự, dù sao ngay cả nhân vật như Mễ lão đầu cũng kiêng kị, tuyệt đối không phải mình có khả năng đối phó được.
Nếu thi triển xong cả bản Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, khó đảm bảo nơi này không ai nhận biết.
Nhưng nếu như không thi triển bộ kiếm pháp kia, chỉ sợ mình không phải là đối thủ của Viên Văn Đống.
Trước đó từ trong tay Bùi Miên Mạn, Tuyết Nhi toàn thân trở ra, để hắn đánh giá thấp Viên Văn Đống, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy đánh nhau với Bùi Miên Mạn, Tuyết Nhi, mạng sống của mình như treo trên sợi tóc, phát động Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, để nguyên khí, lực lượng, tốc độ viễn siêu bình thường, hiện tại mới là lần thứ nhất dưới trạng thái bình thường chiến đấu với cao thủ Ngũ phẩm.
Lúc này Viên Văn Đống đánh lâu không xong, trong lòng càng ngày càng bực bội, phải biết vừa rồi hắn mất hết mặt mũi, nếu còn không nhanh chóng đòi lại, về sau cũng không cần gặp người nữa.
Hắn rốt cục nhịn không được, quyết định thi triển tuyệt chiêu giải quyết đối phương.
- Kim Long Nháo Hải!
Chỉ thấy thân hình của Viên Văn Đống nhanh chóng xoay tròn, toàn bộ không khí trên lôi đài ngưng thực mấy phần.
Loại cảm giác áp bách kia để Tổ An phảng phất như thân ở trong kinh đào hải lãng, tùy thời tùy chỗ sẽ bị sóng lớn lật úp.
Thân hình của Viên Văn Đống có chút mơ hồ, sau một khắc đã xuất hiện ở phía sau Tổ An, cười gằn, kiếm đâm nhanh về phía nguyên mạch.
Một võ giả nguyên mạch bị phế, thì dù tu vi của hắn lại cao, cơ bản cũng phế, trừ khi có thiên tài địa bảo nối lại nguyên mạch, nhưng có thiên tài địa bảo như vậy cho ai không tốt, há sẽ lãng phí ở trên người một phế nhân?
Ngươi ẩn nhẫn lâu như vậy, nhất định là muốn ở hôm nay một tiếng hót lên làm kinh người, hoàn toàn thay đổi vận mệnh, để Sở gia, Minh Nguyệt Thành chấn kinh?
Đáng tiếc ngươi gặp ta, vậy thì tiếp tục làm phế vật của ngươi đi, dù sao những năm này ngươi đã quen làm phế vật.
- Dừng tay!
Sở Trung Thiên làm sao nhìn không ra dụng ý của hắn, vội vàng bay về phía lôi đài.
Ngô Uy và Viên gia gia chủ đã sớm chuẩn bị, cùng nhau ngăn lại đường đi của hắn:
- Minh Nguyệt Công, tiểu bối tranh đấu, ngươi năm lần bảy lượt muốn nhúng tay là có ý gì?
- Các ngươi…
Sở Trung Thiên vừa sợ vừa giận, hạ thủ không chút lưu tình, chỉ bất quá Dương Tuyền Công và hắn không kém bao nhiêu, lại thêm Viên Chính Sơ, coi như hắn đột phá hai người chặn đường, cũng không kịp cứu Tổ An.
Lúc này Viên Văn Đống mắt thấy mũi kiếm của mình sắp đâm trúng tay đối phương, bỗng nhiên Tổ An quay đầu hỏi:
- Ngươi nhìn cái gì?
Viên Văn Đống sững sờ, nghĩ thầm gia hỏa này bệnh tâm thần sao, lúc này hỏi như vậy làm gì, nhưng miệng hắn lại không tự chủ được trả lời:
- Nhìn ngươi thì sao!
Tình huống như thế nào?
Viên Văn Đống cả kinh, hắn rõ ràng mình tuyệt đối không có ý phải trả lời, ai biết lại ma xui quỷ khiến toát ra câu này, phảng phất như thân thể không bị khống chế.
Trong nháy mắt ngây người ấy, kiếm quang trong tay Tổ An lóe lên, hắn cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, không thể tin cúi đầu nhìn cánh tay, phát hiện kiếm của Tổ An cắm ở trên nguyên mạch, máu tươi không ngừng nhỏ giọt, mũi kiếm của mình lại cách cổ tay đối phương nửa tấc.
Ngày bình thường chút khoảng cách như vậy, hắn động ngón tay là tới, nhưng hôm nay nửa tấc kia lại giống như lạch trời, da mặt hắn không ngừng co rút, thần sắc dữ tợn muốn đâm tới, đáng tiếc giờ phút này trên tay hắn không còn khí lực, thậm chí ngay cả kiếm cũng cầm không vững.
Tình huống như thế nào? Ta bị phế rồi?
Viên Văn Đống hoảng hốt, hôm nay phát sinh tất cả mọi chuyện đều khó tin như vậy, hắn căn bản không thể tin hết thảy trước mắt đều là thật.
Lúc này Ngô Uy và Viên Chính Sơ đang quay đầu quan sát chiến quả, nghĩ thầm Văn Đống hẳn đã phế tiểu tử kia.
Bất quá một màn trước mắt lại làm cho hai người trợn tròn mắt, Ngô Uy còn đỡ, nhưng Viên Chính Sơ thì giận tím mặt, sắc mặt dữ tợn nhào tới:
- Dám đả thương con ta, tiểu tử nhận lấy cái chết!
Đến từ Viên Chính Sơ, điểm nộ khí +1024!
Mặc dù tu vi của Viên Chính Sơ không bằng hai vị Công Tước, nhưng muốn nghiền ép Tổ An vẫn dễ như trở bàn tay, một kích này không chút lưu tình, Tổ An muốn né tránh cũng không kịp.
Bất quá trước người hắn xuất hiện một thân ảnh cao to, Sở Trung Thiên ngăn Viên Chính Sơ lại, cười lạnh:
- Viên gia chủ, tiểu bối tranh đấu, ngươi nhúng tay không tốt lắm đâu?
Vừa rồi bị đối phương lấy lý do này ngăn lại biệt khuất bao nhiêu, thì hiện tại trong lòng thoải mái bấy nhiêu. Mặc dù tính tình của hắn hiền lành, nhưng không có nghĩa là hắn không có hỏa khí, hôm nay Viên gia mấy lần được đà lấn tới, có giáo huấn như vậy cũng đáng đời.
- Ngươi…
Viên Chính Sơ vừa sợ vừa giận, đáng tiếc vô luận gia thế tước vị hay tu vi, hắn đều kém xa Sở Trung Thiên, căn bản không làm gì được.