Lục Địa Kiện Tiên

Chương 247: Ngươi nhìn cái gì **** chia 4 (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tổ An lập tức vui vẻ:

- Sao ngươi giống Đàm Vĩnh Biệt thích nói mạnh mồm như vậy, vừa rồi ngươi đã nói lời này, nhanh quên thế sao?

- Đàm Vĩnh Biệt là ai?

Viên Văn Đống sững sờ, sau đó kịp phản ứng, ta quản Đàm Vĩnh Biệt là cái đồ chơi gì, trực tiếp đánh là được.

- Ngươi cũng chỉ biết công phu miệng lưỡi mà thôi!

Hắn hừ lạnh một tiếng, lần này không dám khinh thường, trực tiếp thi triển kiếm pháp bình sinh đắc ý nhất.

- Du Long Cuồng Vũ!

Vừa dứt lời, thân thể của Viên Văn Đống gia tốc, giống như một đạo kinh hồng phóng tới đối phương, toàn bộ quá trình hắn cũng không phải vận động thẳng tắp, mà không ngừng biến ảo phương vị, chợt trái chợt phải, một là làm cho đối phương không phân rõ hư thực, hai là phong kín tất cả đường lui.

Kiếm trong tay nổi lên từng tàn ảnh, phảng phất như hóa thành từng con du long, hung mãnh vô song nhào tới Tổ An, phảng phất như nháy mắt có thể xé nó thành mảnh nhỏ.

Sở Hoàn Chiêu khẩn trương đến nắm lấy tay tỷ tỷ, Sở Sơ Nhan không nói gì, chỉ là tinh thần tập trung, tùy thời chuẩn bị ra sân cứu giúp, chỉ bất quá vừa rồi mình thắng Ngô Địch bị trọng thương, không biết còn có thể cứu được không.

Tổ An cũng rút ra trường kiếm, thi triển mười ba thức kiếm pháp sơ cấp của Minh Nguyệt Học Viện.

Đối phương thế tới mãnh liệt, hắn đương nhiên sẽ không ngạnh bính, chỉ bất quá đối phương kiêng kị thân pháp của hắn, chiêu Du Long Cuồng Vũ này là công kích phạm vi rộng. Mười mấy đạo kiếm khí hóa thành long ảnh phong kín phương viên mấy trượng.

Tổ An tránh thoát đại đa số kiếm khí, cuối cùng vẫn có mấy đạo tránh không khỏi, vận nguyên lực toàn thân, cùng kiếm trong tay đối phương cứng đối cứng va chạm.

Một tiếng binh khí ma sát chói tai vang lên, Tổ An lùi lại mấy bước, cảm thấy nguyên khí trong cơ thể quay cuồng, đôi tay đau nhức đến kịch liệt, vừa rồi xém chút không cầm nổi để kiếm bay ra ngoài.

Tổ An âm thầm nhíu mày, quả nhiên Tam phẩm và Ngũ phẩm chênh lệch rất xa.

Lúc này Viên Văn Đống lại vững vàng đứng tại chỗ, thân hình bất động như núi, vừa rồi một chiêu kia không có kỹ xảo gì, chỉ là cứng đối cứng, trong lòng hắn đại định, bất quá cũng chỉ như thế, trước đó còn xém chút bị gia hỏa này hù dọa.

Nghĩ tới đây trên mặt hắn không khỏi nóng lên, gia hỏa này để bản công tử mất mặt như thế, tiếp xuống ta sẽ để ngươi hối hận vì đi đến thế giới này.

Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +768!

Tổ An không còn gì để nói, gia hỏa này thua thì giận, chiếm thượng phong cũng giận, tính tình sao giống Tần Vãn Như vậy chứ.

Lúc này trong giáo trường vang lên thanh âm thoải mái:

- Ta đã nói rồi, hắn làm sao có khả năng đánh thắng được Ngũ phẩm Viên công tử, một chiêu này chính diện giao phong, không có chút hư giả.

- Nhưng ta cảm thấy Tổ An cũng rất lợi hại, hắn thật là phế vật trong miệng các ngươi?

- Lợi hại hơn nữa có thể lợi hại đi đâu, nhìn nguyên khí ba động của hắn bất quá chỉ là Tam phẩm, há là đối thủ của Viên công tử.

- Nhìn bộ dạng của hắn, chắc hẳn là giấu tài mười mấy năm, chịu đựng mọi người bêu danh, định vào hôm nay một tiếng hót lên làm kinh người, nếu gặp những người khác, thật đúng là sẽ để hắn thành công, đáng tiếc đụng phải đối thủ Ngũ phẩm.

- Quá âm hiểm, khó trách có thể lấy được Sở đại tiểu thư, khẳng định dùng không ít tâm cơ.

...

Lúc này có ý nghĩ như vậy không phải số ít, thành chủ Tạ Dịch lặng lẽ nhìn Sở Trung Thiên, nghĩ thầm gia hỏa này ngày bình thường nhìn rất quân tử, kết quả cũng là lão hồ ly.

Tang Hoằng cũng thừa cơ giáo huấn nhi tử:

- Thấy không, ta đã nói người này tuyệt đối không đơn giản, ẩn tàng đủ sâu nha.

Tang Thiên ngoài miệng chịu thua, nhưng trong lòng bất mãn lẩm bẩm:

- Lại không đơn giản cũng chỉ là Tam phẩm mà thôi.

Chiến đấu trên lôi đài không kéo được hứng thú của hắn, còn không bằng thưởng thức vị hôn thê xinh đẹp, hắn vô ý thức nhìn Trịnh Đán, lại thấy nàng nhìn chằm chằm Tổ An trên lôi đài, không khỏi sầm mặt lại.

Lúc này Trịnh Đán không biết vị hôn phu đang nhìn mình, nhìn thân ảnh trên đài kia, đôi mắt đẹp dị sắc liên tục:

- A... gia hỏa này lại còn là võ giả Tam phẩm, nam nhân có thể cự tuyệt dụ hoặc của ta quả nhiên không đơn giản, chỉ bất quá vì sao hắn vẫn mua mình thua, chẳng lẽ hắn cũng rõ ràng hôm nay tất thua không thể nghi ngờ, vậy hắn làm hết thảy còn có ý nghĩa gì?

Tất cả mọi người xem thường Tổ An, chỉ có Sở Hoàn Chiêu lại mặt mày hớn hở:

- Tỷ phu thật lợi hại, có thể chính diện giao thủ với họ Viên mà không rơi vào thế hạ phong.

Sở Sơ Nhan giải thích:

- Đó là bởi vì Viên Văn Đống kiêng kị thân pháp của hắn, cho nên thi triển Du Long Cuồng Vũ, lực lượng tương đối phân tán, cho nên hắn mới có thể miễn cưỡng ngăn được.

Sở Hoàn Chiêu sững sờ:

- Nói như vậy, tỷ phu là hoàn toàn không có thắng khả năng?

Sở Trung Thiên thở dài:

- Vốn ta cho là hắn sẽ có chiến kỹ công kích thần kỳ giống như thân pháp, như thế có lẽ còn có cơ hội, nhưng ngươi nhìn, vừa rồi hắn thi triển bất quá chỉ là kiếm pháp sơ cấp của Minh Nguyệt Học Viện, mặc dù bộ kiếm pháp kia thiên chuy bách luyện, nhưng ưu điểm khuyết điểm quá rõ ràng, dùng để đối phó người bình thường còn được, nhưng dùng để giao phong với võ giả, thì còn kém rất xa.

- A...

Nghe phụ thân cũng nói như vậy, Sở Hoàn Chiêu lập tức lo lắng.

Hồng Tinh Ứng ở một bên vểnh tai nghe được, không khỏi thở dài một hơi, vừa rồi nhìn thấy đối phương dùng binh khí cổ quái phá Ngự Kiếm Thuật của đối phương, trái tim hắn nhảy đến cổ họng, nếu thật để gia hỏa này thắng Viên Văn Đống, mình ở Sở gia sẽ như thế nào?

Hiện tại ngay cả gia chủ cũng cho rằng hắn không có khả năng thắng, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...

Lúc này trên lôi đài, Viên Văn Đống lại tiếp tục công kích, hắn không muốn cho đối phương cơ hội thở dốc, muốn triệt để dùng tu vi nghiền ép!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️