- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, bệnh nói mạnh miệng phải đổi!
Tần Vãn Như vốn bởi vì tiền đồ Sở gia mờ mịt, có chút bực bội, bây giờ nghe Tổ An nói càng lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không phải nhiều người ở đây, chỉ sợ nàng sớm đã triệt để bộc phát.
- Hiện tại không có thời gian nghe ngươi nói nhảm, trở về lại từ từ tính sổ sách với ngươi!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +999!
Nói xong kéo Sở Hoàn Chiêu rời đi, Sở Trung Thiên cũng không vui, bất quá hắn không nói cái gì, cũng rời đi theo.
Tổ An phiền muộn, nghĩ thầm cái thế đạo này làm sao vậy, ta nói dối từng cái tin sái cổ, nói thật lại không ai tin?
Nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!
Còn có nhạc phụ đại nhân, ngươi không góp sức nha, Tần Vãn Như cả ngày hỏa khí lớn như vậy, ban đêm ngươi gắng sức thêm chút, thường xuyên giúp nàng xả bớt lửa, bằng không mỗi lần gặp nạn đều là ta.
Lúc này thanh âm của Sở Sơ Nhan vang lên trong tai hắn:
- Ta biết ngươi không cam tâm hiện trạng, muốn làm ra sự nghiệp chứng minh mình, muốn để phụ thân mẫu thân nhìn ngươi với con mắt khác, nhưng thật không cần như vậy, rất nhiều chuyện phải lượng sức mà đi, ngươi như vậy ngược lại sẽ khiến người khó chĩu.
Mặc dù nàng nói uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng, hiển nhiên cũng cảm thấy hắn nói mạnh miệng.
- Nha.
Tổ An lười giải thích, dù sao giải thích cũng không ai tin.
- Vừa rồi làm sao ngươi biết người kia tên Ngô Địch?
Sở Sơ Nhan nhịn không được hỏi.
- Đoán.
Tổ An nhún vai.
- Đoán?
Sở Sơ Nhan nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng câu trả lời này.
- Đúng vậy, ta cảm thấy danh tự Địch Vô này kỳ quái, lại nghĩ đến là Ngô gia ở sau lưng ủng hộ Viên gia, tâm tư khẽ động liền nghĩ người kia có thể gọi Ngô Địch hay không, thử thăm dò hô lên, ai biết thật đoán đúng.
Tổ An không có khả năng nói sự tình bàn phím cho nàng, chỉ có thể tìm lý do lừa gạt.
Ai biết Sở Sơ Nhan nhẹ gật đầu:
- Thì ra là thế, không nghĩ tới ngươi đánh bậy đánh bạ còn giúp đại ân.
Tổ An bất lực nhả rãnh, mỗi lần mình nói thật, các ngươi cả đám đều không tin, tùy tiện biên lý do lại tin.
- Khụ khụ...
bỗng nhiên Sở Sơ Nhan ho khan, lấy ra một cái khăn tay che miệng.
Tổ An mắt sắc, chú ý tới trên khăn lụa đỏ thắm, không khỏi kinh sợ:
- Ngươi thụ thương?
Sở Sơ Nhan đưa tay ngăn hắn nói tiếp:
- Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ, đừng rêu rao.
Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Tổ An biết tuyệt đối không phải vết thương nhỏ đơn giản như vậy, nhịn không được cả giận nói:
- Viên gia Ngô gia này dám khi dễ lão bà của ta, đợi lát nữa ta sẽ để cho bọn hắn đẹp mắt!
Sở Sơ Nhan:
- ...
Nàng cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát đặt lực chú ý lên đài, nhìn muội muội thi đấu.
Đối thủ của Sở Hoàn Chiêu là Viên Văn Cực, đường đệ của Viên Văn Đống, mặc dù tu vi không bằng ca ca, nhưng cũng có thực lực Tam phẩm trung đoạn, trên lý luận hi vọng thắng lợi của Sở Hoàn Chiêu không lớn, bất quá Sở Hoàn Chiêu có Trường Tiên Rên Rỉ, lại thêm vừa rồi phụ thân tự mình chỉ điểm, chưa hẳn không có cơ hội.
So với Sở gia khẩn trương, lúc này Viên Văn Đống lại nhẹ nhõm, vốn cho rằng tám trận trước phe mình có thể chiếm ưu thế, cho nên trận này dự định thua, dù sao vì để cho trận cuối cùng đúng hạn trình diễn, không thể ở trước đó liền phân ra thắng bại.
Ai biết Ngô Địch xảy ra ngoài ý muốn, vậy mà thua Sở Sơ Nhan, hừ, đường đường Lục phẩm lại thua Ngũ phẩm, quả thực là phế vật, còn có mặt mũi gọi Ngô Địch.
Ngô Địch thua, bây giờ Viên gia thua 3:4, như vậy trận này nhất định phải thắng, như vậy mới có thể bất phân thắng bại tiến vào trận cuối cùng.
Nhìn Tổ An, trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, ngươi giấu tài lâu như vậy, nhất định là nghĩ đến hôm nay một tiếng hót lên làm kinh người, đáng tiếc, ngươi đụng phải ta, đợi lát nữa sẽ để cho tất cả mọi người nhìn thấy, phế vật từ đầu đến cuối chỉ là phế vật, ngươi sẽ hối hận vì sao lặp đi lặp lại nhiều lần chọc giận ta.
Lúc này trong giáo trường, mọi người nhìn trên lôi đài, nhịn không được nghị luận ầm ĩ:
- Không nghĩ tới Sở gia Nhị tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy.
- Đó là đương nhiên, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, muội muội có thể không xinh đẹp sao?
- Nghe nói Sở nhị tiểu thư ở trong học viện xếp hạng thứ chín!
- Theo ta thấy là vì niên kỷ quá nhỏ thua thiệt, lại cách mấy năm nẩy nở, khẳng định sẽ càng xinh đẹp.
- Ta lại cảm thấy cái tuổi hiện tại rất tốt, nếu niên kỷ nhỏ chút lại càng tốt hơn.
- Ngươi biến thái, cách chúng ta xa một chút.
...
Nghe xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng nghị luận, Viên Văn Cực ở trên đài âm thầm cười lạnh, chỉ có hắn rõ ràng nhất, thiếu nữ này bề ngoài mỹ lệ che giấu ác ma như thế nào.
Trong đầu không tự chủ được hiện ra hình tượng khi còn bé bị nàng khi dễ: Bị nàng đoạt tiền tiêu vặt, bị nàng đánh, thậm chí có một lần còn bị nàng mang theo một đám tùy tùng cởi quần, đối phương hai tay chống nạnh ở trên cao nhìn xuống mình, để hắn bao nhiêu lần ở nửa đêm bừng tỉnh...
Trước kia bởi vì đối phương là Công Tước chi nữ, hắn không dám trả thù, nhưng bây giờ có Ngô gia làm chỗ dựa, hắn đã không còn cố kỵ, đặc biệt chuẩn bị hôm nay ở trên lôi đài, hắn có thể quang minh chính đại đánh trở về.
- Sở nhị tiểu thư, lại gặp mặt.
Viên Văn Cực cười đắc ý, những năm này hắn tận lực tránh né đối phương, trong lòng một mực có tín niệm báo thù, cho nên kiên trì khổ luyện, chỉ tiếc tư chất có hạn, thành tựu của hắn chú định không cao, nhưng dùng để đối phó tiện nhân này, hẳn là dư xài.
- Ngươi là ai?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ.