Lục Địa Kiện Tiên

Chương 232: A di, ta không muốn cố gắng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Sở Hoàn Chiêu:

- ...

Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +404!

- Roi của ta đâu!

Sở Hoàn Chiêu thở phì phò tìm kiếm Trường Tiên Rên Rỉ của mình khắp nơi.

Tổ An thu hồi tiếu dung, trầm giọng nói:

- Tiểu Chiêu, cám ơn ngươi.

Nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, Sở Hoàn Chiêu cũng có chút không quen:

- Đừng khách khí, chúng ta là đồng đảng cùng một chỗ kiếm tiền nha.

Tổ An tức đến xạm mặt lại, biết nàng nói là sự tình lần trước ở cửa học viện lừa gạt Mai Hoa Thập Tam, nha đầu này có phải có hiểu lầm gì với cái từ kiếm tiền này không.

Rất nhanh trận thứ hai bắt đầu, Sở gia Đặng Mộng Kha giao đấu với Viên gia Chử Thanh!

Kết quả bị bại còn nhanh hơn Hồng Tinh Ứng.

Sở gia thua liền hai trận!

Tất cả mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, những tiểu gia tộc kia cũng dần dần ngửi được mùi vị, không đúng rồi, dĩ vãng Sở gia đối đầu Viên gia, thường thường đều là thắng liên tiếp, có đôi khi thậm chí năm sáu trận liền có thể kết thúc thi đấu, hôm nay mở đầu đã thua liền hai trận, chẳng lẽ Minh Nguyệt Thành sắp biến thiên sao.

Có ít người thông minh đã bắt đầu suy nghĩ, Viên gia mặc kệ là tước vị hay nội tình đều không thể so sánh với Sở gia, lần này phái ra hai người không có danh tiếng gì, liền có thể đánh bại cao thủ Sở gia chứ?

Lúc này vợ chồng Sở thị cũng chau mày, hiển nhiên cục diện thua liền hai trận cũng hoàn toàn ra ngoài dự liệu của bọn hắn, hôm nay sợ rằng có chút phiền phức.

Sở Sơ Nhan cũng vẻ mặt sương lạnh, nhịn không được nhìn thoáng qua muội muội và Tổ An đang nói chuyện phiếm, nhìn hai người vô ưu vô lự, trong lòng nàng xiết chặt, lúc đầu nghĩ hôm nay bọn hắn chỉ là đến đi ngang qua sân khấu, nhưng tình huống này nói không chừng bọn hắn cũng phải lên trận.

Không được, quyết không cho phép loại tình huống này phát sinh!

Không nói Tổ An trói gà không chặt, chỉ nói muội muội, mới đột phá Tam phẩm mà thôi, ở trên lôi đài thuộc về tu vi thấp nhất, hơn nữa bình thường nàng ham chơi, căn bản không tu hành chiến kỹ, thật đánh nhau khẳng định không có cách nào thắng được, phải biết ở đây, yếu nhất cũng là Tam phẩm trung cấp.

Trên đài Tần Vãn Như nhịn không được nói:

- Phu quân, trận tiếp theo chúng ta sẽ không cũng thua chứ?

- Sẽ không.

Sở Trung Thiên trầm giọng nói.

- Trận tiếp theo là Nhạc Sơn.

Nghe tới Nhạc Sơn, Tần Vãn Như thở dài một hơi, Nhạc Sơn là đội trưởng hộ vệ của Sở phủ, còn phụ trách huấn luyện Hồng Bào Quân, làm người trầm ổn đáng tin, mấu chốt là tu vi đã đến Ngũ phẩm đỉnh phong, lúc đầu lấy thân phận địa vị của hắn, là khinh thường tham gia gia tộc thi đấu, chủ yếu là hôm nay có Ngô gia tham dự, vì bảo hiểm mới đưa hắn vào danh sách, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy may mắn lúc trước cẩn thận, bằng không hôm nay sẽ rất phiền phức.

Quả nhiên, lần này Nhạc Sơn đối đầu là đệ tử Viên gia, rất nhẹ nhàng lấy được thắng lợi, để Sở gia reo hò.

Duy chỉ có Sở Sơ Nhan lại nhíu mày, tình huống tốt nhất là Nhạc Sơn thu thập một cao thủ đỉnh tiêm của Viên gia, như vậy người phía mới nhẹ nhõm, nhưng hết lần này tới lần khác tu vi của đối thủ còn thấp hơn hai vòng trước.

Trận thứ tư là Sở gia Sở Ngọc Thành đối đầu Viên gia Viên Bảo.

Mặc dù Sở Ngọc Thành nhìn như tiểu mập mạp, kết quả vừa lên lôi đài lại phảng phất như một chiếc xe tăng mạnh mẽ đâm tới, không bao lâu đã đụng đối thủ rớt xuống đài.

Trận thứ năm là Sở gia Sở Hồng Tài đối đầu Viên gia Viên Nha.

Sở Hồng Tài kiếm pháp lăng lệ dứt khoát, rất nhanh liền giết Viên Nha quân lính tan rã, Viên Nha chủ động nhận thua.

Sở gia thắng liên tiếp ba trận, người xem nhao nhao thở dài, này mới đúng, Sở gia quả nhiên vẫn là bá chủ của Minh Nguyệt Thành.

Chỉ có Sở Sơ Nhan là lo lắng càng ngày càng đậm, bởi vì Sở gia thắng mấy trận, đối thủ đều là đệ tử Viên gia, bởi vì đệ tử dòng chính của mỗi một nhà nhất định phải tham gia, cho nên Viên gia ở phương diện này không có cách nào để người Ngô gia thay thế.

Rõ ràng nhìn ra được, mấy đệ tử Viên gia này yếu nhược hơn rất nhiều, mà bên mình phái ra cơ hồ là người mạnh nhất Sở gia, đến cùng là trùng hợp hay vì cái gì...

Quả nhiên, chuyện lo lắng nhất vẫn phát sinh, thứ sáu trận, Sở gia thua.

Tỷ số 3:3!

Trận thứ bảy, Sở Sơ Nhan tự mình căn dặn tuyển thủ Lan Lê Khang nhà mình, cổ vũ động viên hắn, không có cách, nếu hắn thua, dù mình thắng, cuối cùng phải dựa vào muội muội và Tổ An đến phân thắng thua, như thế Sở gia liền xong.

Sở Sơ Nhan ở Sở gia có uy vọng rất cao, giống như nữ thần trong lòng thế hệ trẻ tuổi, đạt được nàng tự mình cổ vũ, Lan Lê Khang phảng phất như điên cuồng, giá trị chiến lực tiêu thăng đến 120%.

Đáng tiếc Viên gia phái ra người tu vi cao hơn hắn một tiểu cấp, đánh cho hắn từng bước lui lại.

Cuối cùng Lan Lê Khang nghĩ đến Sở tiểu thư kỳ vọng, cắn răng chống đỡ, lấy thương đổi thương, cuối cùng ôm đối thủ song song ngã xuống lôi đài.

Trận thứ bảy, hòa!

Trong giáo trường vang lên thanh âm hít vào khí lạnh, hai gia tộc thi đấu chưa từng đánh cho kịch liệt như vậy, đặc biệt là trận thứ bảy, kia thật là đánh cho huyết nhục văng tung tóe, giống như chém giết trên chiến trường, làm đám người nhao nhao kinh hãi.

Ngay cả chư vị đại lão trên đài cũng biến sắc, đánh tới tình trạng này, song phương đều đã đánh ra hỏa khí, từng cái nâng lên tinh thần, miễn cho lát nữa xuất hiện tử thương.

Lúc này Sở Trung Thiên phối hợp đại phu bắt đầu xử lý nguyên khí và vết thương cho Lan Lê Khang, Lan Lê Khang mắt hổ rưng rưng, áy náy nhìn Sở Sơ Nhan:

- Đại tiểu thư, thật xin lỗi, ta không thể thắng được.

Sở Sơ Nhan ôn nhu nói:

- Tu vi của đối phương cao hơn ngươi, ngươi còn có thể đánh ngang tay, đã làm cực kỳ tốt rồi, cố gắng dưỡng thương, không nên nghĩ cái khác, còn lại giao cho chúng ta.

Sau đó nàng ra sân, đối thủ của nàng là Viên gia Địch Vô, một thiếu niên sắc mặt trắng bệch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️