Lục Địa Kiện Tiên

Chương 231: A di, ta không muốn cố gắng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta...

Gương mặt của Hồng Tinh Ứng đỏ bừng, lại bị gia hỏa hắn xem thường chế giễu.

Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +999!

Nhưng đối phương nói, hắn lại không cách nào phản bác, đều do vừa rồi mình nói quá vẹn toàn.

Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, đỏ mặt nói:

- Ngươi đi lên sẽ chỉ bại thảm hại hơn, ta tốt xấu gì cũng đánh đến lực lượng ngang nhau, chỉ là cuối cùng kém nửa chiêu mà thôi...

Tổ An nhếch miệng:

- Thua chính là thua, ở đâu ra nhiều lý do như vậy. Mặt khác ai nói ta cũng sẽ thua, đợi lát nữa để ngươi mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là cường giả.

- Đủ rồi!

Hồng Tinh Ứng còn chưa kịp trả lời, Tần Vãn Như đã không nhịn được, vẻ mặt sương lạnh nhìn hắn.

- Ngươi có phải người Sở gia hay không, lúc này không cổ vũ đồng đội, còn châm chọc khiêu khích?

Tổ An nhún vai:

- Hắn đã thua, lại cổ vũ có làm được cái gì? Còn có thể đánh một lần nữa sao.

- Im miệng!

Tần Vãn Như lạnh lùng nói.

- Chỉ cần chiến đấu hết sức trên lôi đài, đều đáng giá Sở gia từ trên xuống dưới tôn trọng, mặc kệ thắng hay thua, từ đầu đến cuối đều là người của Sở gia chúng ta, nếu thua liền bị trào phúng, chẳng phải sẽ khiến người khác buồn lòng? Nếu ngươi không biết nói chuyện thì không cần mở miệng!

Sở Trung Thiên cũng nói:

- Tiểu An, hành vi vừa rồi của ngươi rất không thích hợp, thắng bại là chuyện thường binh gia, Sở gia chúng ta cũng không phải loại tiểu nhân qua sông đoạn cầu.

Tổ An nhướng mày, vừa rồi thời điểm Hồng Tinh Ứng trào phúng ta, sao không thấy các ngươi đi ra chủ trì công đạo?

Hắn đang muốn nói gì, lại cảm giác Sở Sơ Nhan lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn, bên tai nghe được nàng nguyên khí truyền âm:

- Đừng chọc nương tức giận, chúng ta còn cần thương lượng sách lược đối chiến.

Bởi vì vừa rồi nàng đi nộp danh sách, không chú ý tới Hồng Tinh Ứng trào phúng, cho nên cảm thấy lúc này Tổ An trào phúng có chút không đúng lúc.

Hồng Tinh Ứng thì thôi, mấu chốt là sẽ lạnh tâm những người khác, dù sao ai cũng không dám đánh cược chắc thắng, nếu thua sẽ bị trào phúng, là người đều sẽ suy nghĩ nhiều, Tổ An là cô gia của Sở gia, rất dễ làm bọn họ sinh ra ác cảm.

Tổ An nhún vai, cũng lười tranh chấp với những người này, trở lại chỗ của mình ngồi.

Bên Sở gia bạo động không giấu diếm được những người khác, thấy Tổ An lần lượt bị vợ chồng Sở thị quát lớn, không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác:

- Ta đã nói rồi, con rể tới nhà quả nhiên không có tôn nghiêm.

- Cơm chùa không phải ăn ngon như vậy, nhìn thái độ của người Sở gia với hắn, nuôi con chó cũng có địa vị cao hơn hắn nha.

- Cho nên những thanh niên các ngươi, đừng nghĩ đi đường tắt, kêu cái gì a di, ta không muốn cố gắng, đạt được nhiều, nhưng mất đi sẽ càng nhiều.

- Thế nhưng Sở đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, dù mỗi ngày bị khinh bỉ ta cũng nguyện ý.

- Phi, không có tiền đồ! Được rồi, ta cũng không muốn cố gắng.

...

Trên đài, Thạch Côn nhịn không được cười cười, cả người thoải mái dựa vào ghế, toàn thân thoải mái giống như ăn Nhân Sâm Quả:

- Tuyết Nhi, quả nhiên như lời ngươi nói, gia hỏa này ở Sở gia một chút địa vị cũng không có, xem ra trước đó lo lắng là dư thừa.

Nhìn thấy Tổ An bị khinh bỉ, trên mặt Tuyết Nhi cũng treo nụ cười:

- Đương nhiên, tiểu thư còn không để hắn tiến vào phòng, cho nên công tử không cần phải lo lắng hắn sẽ con cóc ăn thịt thiên nga.

Viên Văn Đống nhướng mày, Tổ An ở Sở gia không có địa vị như thế, lần này mình lựa chọn đối đầu hắn, có phải quá xúc động rồi hay không? Bất quá ý nghĩ này vừa dâng lên liền bị hắn bóp tắt, vừa nghĩ tới bộ dáng chán ghét của tên kia, hắn đã cảm thấy quyết định này của mình không sai, đợi lát nữa triệt để phế hắn, cho hắn biết miệng tiện là kết cục gì!

Khu vực Trịnh gia, khóe miệng Trịnh Đán khẽ nhếch:

- Xem ra tình cảm của Tổ An và Sở Sơ Nhan cũng không tốt như trong tưởng tượng, mình vừa vặn thừa lúc vắng mà vào, hẳn là càng dễ tìm được phiếu nợ 750 vạn lượng kia.

Bất quá Tổ An có thể sống qua hôm nay hay không lại khó nói, coi như may mắn giữ lại một mạng, đoán chừng không phải tay gãy chính là chân gãy, đến lúc đó ta đến cửa thăm viếng quan tâm, hẳn sẽ để hắn cảm động?

Bùi Miên Mạn giống như cười mà không phải cười, gia hỏa này ở Sở gia càng không thuận, đối với mình lại càng có lợi, đến lúc đó hắn sẽ cầu đến ta, giúp ta tìm sổ sách trước.

- Vị mỹ nữ kia...

Đúng lúc này, có một công tử ca tự xưng phong lưu tiêu sái tiến lên bắt chuyện, dù sao dung mạo tư thái của nàng quá xuất sắc, bất kỳ người nào thấy nàng cũng khó dời nổi mắt, lẻ loi trơ trọi một người ngồi ở chỗ này, lại không giống như tiểu thư đại gia tộc, lập tức để rất nhiều người sinh ra ý đồ khác.

- Cút!

Bùi Miên Mạn nhìn cũng chưa từng nhìn người kia, ngón tay ẩn ẩn nổi lên một đoàn hắc diễm.

- Vâng...

Biết tu vi của nàng, những người này đâu còn dám lỗ mãng, từng cái tè ra quần chạy thật xa, sợ bị Hắc Viêm dính vào.

Lúc này trong khu nghỉ ngơi của Sở gia, Sở Hoàn Chiêu thấy Tổ An xụ mặt, vội vàng đưa cho hắn một bát trà:

- Tỷ phu đừng nóng giận, mau uống trà, kỳ thật ta cũng không thích họ Hồng kia, cha mẹ luôn như vậy, rất nghiêm khắc với chúng ta, lại hòa ái với người ngoài, ta đã sớm khó chịu, có đôi khi làm cho ta hoài nghi mình có phải con ruột hay không.

- Ừm, ta cũng hoài nghi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️