Không chỉ hắn, không ít người Viên gia đều cống hiến điểm nộ khí, thậm chí ngay cả người ngoài cũng nhịn không được sinh ra tâm tình chập chờn.
Kỷ Đăng Đồ núp ở trong bóng tối nhìn lén các lộ thiếu phụ thành thục, ngự tỷ nhân thê cũng nhịn không được nhìn Tổ An, khoan hãy nói, bộ dáng của tiểu gia hỏa này thật rất muốn ăn đòn.
Về sau bảo nữ nhi cách gia hỏa này xa một chút, bằng không lấy tính cách gây chuyện bốn phía của hắn, rất dễ dàng bị tai bay vạ gió.
Bất quá nghĩ đến tập truyện lần trước, ánh mắt liền tỏa sáng, đợi lát nữa nếu hắn bị Viên Văn Đống đập chết, có nên âm thầm cứu hắn một lần không?
Trên đài, Tuyết Nhi nhỏ giọng hừ lạnh:
- Gia hỏa này luôn chán ghét như vậy.
Thạch Côn nhẹ gật đầu, ở điểm này hắn giơ hai tay hai chân tán thành.
- Lưu manh chính là lưu manh, không ra gì.
Tang Thiên nhịn không được âm thầm mỉa mai.
Tang Hoằng ngồi ở trước mặt hắn lại dùng nguyên khí truyền âm nhắc nhở:
- Kẻ này có thể từ trong tay Ngân Câu Đổ Phường thắng được 750 vạn lượng, lại có thể ở học viện làm lão sư toán thuật, tuyệt đối không phải hạng người bình thường, không nên để bề ngoài của hắn lừa gạt. Đã nói với con bao nhiêu lần, không nên học những hào môn đại tộc kia, quan tâm chút mặt mũi không đáng tiền, nhìn vấn đề phải nhìn thực chất.
- Vâng.
Mặc dù ngoài miệng Tang Thiên trả lời như vậy, nhưng trong lòng lại xem thường.
Lúc này Tạ Dịch cũng âm thầm hỏi thăm Tạ Tú:
- Đây chính là người con nói?
- Không sai, hắn chính là Tổ An.
Tạ Tú đáp.
Một bên tỷ tỷ Tạ Đạo Uẩn khẽ nhíu mày:
- Người này thô bỉ không chịu nổi, ta không thích.
Tạ Tú đang muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến truyền thuyết cơm chùa vương trong học viện, đặc biệt là lúc trước hắn còn nghe ngóng sự tình của tỷ tỷ, liền cảm giác để tỷ tỷ cách xa hắn một chút cũng tốt.
Dương Tuyền Công Ngô Uy nhịn không được cười lên:
- Minh Nguyệt Công chiêu con rể như vậy, xem ra Sở gia nhất định sẽ xuống dốc.
Nghe phụ thân gièm pha Tổ An, tâm tình của Ngô Tình rất thư sướng, nghĩ thầm hôm nay không phải ở học viện, bản tiểu thư xem ngươi mất mặt như thế nào.
Trên đài chỉ có Khương La Phu biết lai lịch của hắn, nhìn thiếu niên dưới đài tiếp nhận đám người chỉ trích và ánh mắt dị dạng, lại vẫn bình thản ung dung, nàng không khỏi rơi vào trầm tư:
- Đến cùng là nguyên nhân gì để hắn lựa chọn giấu tài, hôm nay thi đấu, hắn dự định một tiếng hót lên làm kinh người sao?
Tang Hoằng đứng dậy hắng giọng nói:
- Hai gia tộc Sở, Viên thi đấu lập tức bắt đầu, ta lại nói một chút quy tắc, song phương riêng phần mình xác nhận tốt thứ tự xuất chiến, lại giao trình tự lên, nửa đường không cho phép sửa đổi. Cuối cùng gia tộc lấy được số trận thắng càng nhiều, sẽ thu được tám mươi phần trăm thị trường binh khí của Lâm Xuyên Quận, kẻ bại thu hoạch được hai mươi phần trăm còn lại.
- Trong quá trình giao đấu, song phương điểm đến là dừng, nghiêm cấm cố ý đả thương tính mệnh người, nếu không hủy bỏ tư cách dự thi, tất cả mọi người rõ ràng chưa?
- Rõ ràng!
Các tuyển thủ dự thi nhao nhao đáp.
Tổ An lại âm thầm nhả rãnh, trên danh nghĩa không thể cố ý đả thương người, nhưng hai chữ cố ý này rất vi diệu, đến lúc đó nói thẳng đao kiếm không có mắt, trong lúc nhất thời không dừng tay kịp, chỉ cần không làm quá rõ ràng, ai cũng không biết ngươi có phải cố ý hay không.
- Hiện tại bắt đầu xác định thứ tự xuất trận, sau một nén nhang thi đấu chính thức mở màn!
Tuyên bố xong, Tang Hoằng trở lại chỗ ngồi, kỳ thật bình thường hai nhà thi đấu, thành chủ tới là đủ, nhưng hôm nay mọi người lòng dạ biết rõ, mặt ngoài là hai nhà Sở Viên tranh chấp, trên thực tế là Sở gia và Ngô gia giao thủ, tự nhiên cần hắn đến tọa trấn.
Hai nhà sớm đã xác định thứ tự xuất trận, Sở Sơ Nhan đưa kết quả tới, lúc này Hồng Tinh Ứng đi ngang qua Tổ An, hắn là người thứ nhất của Sở gia lên đài.
Mặt ngoài hắn rất nghiêm túc, tựa hồ làm chuẩn bị trước khi chiến đấu, trên thực tế lại dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói:
- Có phải ngươi rất đắc ý với biểu hiện vừa rồi không?
- Cái gì?
Tổ An sững sờ, gia hỏa này sẽ không ở trước khi thi đấu còn tới tìm không thoải mái chứ?
Hồng Tinh Ứng hừ lạnh:
- Ta không biết đầu óc của ngươi nghĩ như thế nào, vừa rồi giống như lưu manh chửi đổng, ngươi cho rằng có thể lòe người? Không có chú ý tới tất cả mọi người đang cười nhạo ngươi sao? Không chỉ chế giễu ngươi, còn chế giễu Sở gia chúng ta.
- Người như ngươi chỉ mang đến sỉ nhục cho Sở gia, Sở gia chiêu ngươi làm rể đã thành trò cười, không nghĩ tới ngươi còn không ngừng kéo sỉ nhục.
Tổ An vui vẻ:
- Thế nào, nhanh như vậy đã quên sự tình lần trước bị đánh tè ra quần rồi?
Hồng Tinh Ứng chột dạ nhìn thoáng qua Bùi Miên Mạn, hừ lạnh:
- Lần trước ngươi trốn ở phía sau nữ nhân có gì tài ba, hôm nay ở trên lôi đài, tất cả mọi người sẽ thấy rõ ngươi là rác rưởi như thế nào!
- Ngươi chắc chắn ta sẽ thua như vậy?
Tổ An suy nghĩ xem có nên cùng hắn cược chút gì hay không, bằng không sẽ lãng phí cơ hội.
Hồng Tinh Ứng cười lạnh:
- Ngươi còn muốn thắng, không thể nào, không thể nào?
- Hôm nay nhiệm vụ của ngươi chính là thua, sự tình thắng liền giao cho chúng ta, chỉ có người như ta, mới có thể mang đến vinh quang cho gia tộc, người như ngươi, núp ở phía sau hưởng phúc do chúng ta dùng mồ hôi và máu đổi lấy đi!
Tổ An đang muốn phản bác, trên đài đã tuyên bố vòng thứ nhất bắt đầu.
Hồng Tinh Ứng chỉnh lý vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên đài.
- Thoải mái, quá thoải mái, hôm nay rốt cục phát tiết oán khí, phế vật kia bị ta mắng cẩu huyết lâm đầu lại không thể phản bác, nhìn bộ dạng kia của hắn suy, thật hả giận!
Hồng Tinh Ứng cảm thấy mình chưa từng vui sướng như vậy, hừ, chờ hôm nay ta vì Sở gia lấy được trận thắng, tên kia ở trước mắt bao người bị người nhà họ Viên đè đánh, lão gia và phu nhân nhất định sẽ hiểu rõ, đến cùng ai mới đáng tin.
Hôm nay không chỉ thắng, còn phải thắng xinh đẹp, thứ nhất có thể để Sở gia mở mày mở mặt, thứ hai còn có thể triển lộ tài hoa ở trước mặt Khương hiệu trưởng, để nàng biết ta không hổ là người Thiên tự ban, để nàng biết tư chất của ta, nói không chừng về sau sẽ ra sức chiếu cố, chờ ta thuận lợi lấy được chức quan, trở lại cưới đại tiểu thư!
- Người kia là tình huống như thế nào, vì sao trước kia chưa thấy qua?