Lục Địa Kiện Tiên

Chương 228: Nhân duyên quá tốt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đến từ Ngô Tình, điểm nộ khí +33!

Bỗng nhiên lại thu được điểm nộ khí, Tổ An vui vẻ, không nghĩ tới nhân duyên của ta tốt như vậy, những người này vội vàng đến tặng lễ cho ta sao.

Hắn chú ý tới Ngô Tình đi theo sau lưng một trung niên nhìn mình chằm chằm, hắn không thèm để ý cảm xúc của loại tiểu cô nương này, mà chú ý trung niên kia, nhìn khí tràng, chắc hẳn chính là Dương Tuyền Công Tước Ngô Uy rồi.

Trên khán đài, hắn và Sở Trung Thiên trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ giống như lão bằng hữu, Tổ An cảm thán đám người kia mỗi một cái đều là vương bát đản.

Thời điểm Ngô Uy và Sở Trung Thiên hàn huyên, Tang Hoằng đi tới khu vực của Trịnh gia, Trịnh Ngọc Đường và Trịnh Đán sớm đứng lên nghênh đón.

- Tốt tốt tốt...

Tang Hoằng đánh giá con dâu tương lai Trịnh Đán, không khỏi thỏa mãn nhẹ gật đầu, mặc kệ từ dung mạo hay lễ nghi khí chất, quả nhiên đều không thể bắt bẻ, mặc dù gia thế kém chút, nhưng lúc đầu Tang gia cũng chẳng phải hào môn gì.

Nghe cha chồng tương lai khích lệ, hai má Trịnh Đán ửng đỏ, càng lộ ra kiều diễm đoan trang.

Rất nhanh mọi người ngồi xuống, Tang Hoằng ngồi trên đài chủ vị, hai bên trái phải là Minh Nguyệt Thành chủ Tạ Dịch và hiệu trưởng Minh Nguyệt Học Viện Khương La Phu, ba người bọn họ là trọng tài thi đấu, địa vị siêu nhiên.

Sở Trung Thiên và Ngô Uy thì ngồi đối diện nhau, hiển nhiên song phương đều biết lần này đối thủ chân chính là ai.

Sau đó là Viên gia, Trịnh gia, Uông gia… Thạch Côn lấy thân phận hậu bối cũng ngồi ở trong đó, có thể thấy được Thạch gia siêu nhiên như thế nào.

- Nghe nói ngươi đắc tội Thạch gia Lục công tử?

Bùi Miên Mạn vừa nhìn trên đài, vừa mỉm cười dùng nguyên khí truyền âm, hiển nhiên trước đó ở trong học viện phát sinh sự tình không thể gạt được tai mắt của nàng.

Tổ An hừ lạnh:

- Cái gì gọi là ta đắc tội hắn, rõ ràng là hắn đắc tội ta!

- Tùy ngươi nói thế nào chả được.

Bùi Miên Mạn trợn mắt.

- Bất quá làm minh hữu, ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi không thể trêu vào Thạch gia, lấy lão đầu phía sau hắn kia, là cung phụng của Thạch gia, người hộ đạo của Thạch Côn Thạch Hoan Chí, tu vi Bát phẩm, muốn bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến.

- Bát phẩm?

Tổ An giật nảy mình.

- Hiện tại Bát phẩm không đáng tiền như thế sao? Bát phẩm không phải có thể phong hầu bái tướng, hoặc như Tang Hoằng đi làm Châu Mục, sao lại luân lạc tới làm bảo tiêu cho một thanh niên?

Bùi Miên Mạn giải thích:

- Có thể làm Châu Mục, Quận Trưởng đều là Bát phẩm cao cấp, nhưng phong hầu thì kém một chút, còn có một chút chức quan khác, chỉ cần Bát phẩm sơ cấp, nhưng cũng không phải ý nghĩa ngươi đến Bát phẩm thì có thể lên làm những chức quan này, chức quan chỉ có bấy nhiêu, vô số người đỏ mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng có thể đạt được hay không vẫn phải xem năng lực kỳ ngộ của ngươi, thế lực gia tộc phía sau...

- Một số cao thủ, phí thời gian cả đời cuối cùng cũng không được chức quan như ý nhiều lắm. Chỉnh thể mà nói, người càng trẻ, tiềm lực càng mạnh, thường thường mới càng dễ đạt được chức quan, giống như Thạch Hoan Chí, già sắp xuống lỗ mới khó khăn lắm đột phá Bát phẩm, căn bản không có tiềm lực gì mà nói, tự nhiên rất khó lấy được chức vị thích hợp, còn không bằng nhận chức ở trong gia tộc, đãi ngộ càng tốt hơn.

- Bất quá hắn không có tiềm lực chỉ là nói trong hàng ngũ Bát phẩm, đối với người tu hành cấp thấp như ngươi, vẫn là tồn tại không cách nào địch nổi.

Tổ An khẽ gật đầu, đại khái cũng minh bạch là chuyện gì xảy ra, tựa như khoa khảo kiếp trước, ngươi đậu cử nhân, trên lý luận là có thể làm quan, nhưng trên đời này cử nhân chờ làm quan không biết bao nhiêu, có ít người khả năng đợi đến chết cũng không chờ được thực chức.

Tương phản nếu đậu tiến sĩ thì tốt hơn nhiều, so với cử nhân, tiến sĩ ưu tú hơn, tiềm lực cũng lớn hơn.

Xem ra tư chất của Thạch Hoan Chí tương đối bình thường, ở trong cạnh tranh bị đào thải, bất quá cũng chỉ tương đối bình thường mà thôi, phóng nhãn khắp thiên hạ, có thể tu luyện tới Bát phẩm đã được xưng thiên tài.

Lần thứ nhất Tổ An cảm nhận được thế giới tu hành cạnh tranh kịch liệt và tàn khốc, dù tu đến Bát phẩm cũng chỉ là kẻ thất bại.

Bất quá bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, mình để ý thay người ta làm gì, Bát phẩm, cho dù là sơ cấp, một ngón tay cũng có thể nghiền chết mình.

Đúng lúc này có người tới gọi hắn, hiển nhiên tất cả tuyển thủ dự thi đều phải tới khu vực chờ đợi.

Bùi Miên Mạn mỉm cười:

- Cố lên, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể thắng.

Đêm đó hai người tự mình giao thủ qua, nàng biết thiếu niên trước mắt tuyệt đối không phế vật như mọi người nghĩ, nói không chừng hôm nay sẽ một tiếng hót lên làm kinh người.

- Xem ra ánh mắt của ngươi không tệ.

Tổ An khen.

Bùi Miên Mạn:

- ...

Sở Hoàn Chiêu bĩu môi nói:

- Bùi tỷ tỷ, lát nữa ta cũng phải tham gia trận đấu, sao ngươi không chúc phúc ta?

Bùi Miên Mạn mỉm cười:

- Tiểu Chiêu muội muội thắng tự nhiên không phải đáng kể.

Sở Hoàn Chiêu nhíu mày, luôn cảm thấy nàng chúc phúc mình quá qua loa, ngược lại không chân tâm thật ý như với tỷ phu, nữ nhân này sẽ không thông đồng tỷ phu đấy chứ?

Hừ, ta nhất định phải nói cho tỷ tỷ!

Bất quá vừa nghĩ tới thái độ của tỷ tỷ với Trịnh Đán, nàng liền do dự, cảm giác tỷ tỷ không thèm để bụng với tỷ phu, còn không bằng mình hỗ trợ giữ cửa ải.

Hai người tới khu vực chờ, xa xa nhìn thấy Viên Văn Đống, lo lắng hắn không mắc mưu, cố ý cao giọng nói:

- Họ Viên, cũng không sợ sớm nói cho ngươi, lát nữa ta ra sân cuối cùng, đã hẹn đánh nhau, ai không đến người đó chính là cháu trai!

Viên Văn Đống:

- ...

Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +666!

Khuôn mặt Viên Văn Đống đỏ lên, giữa các đại gia tộc mặc kệ đánh lợi hại như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lễ nghi, chửi đổng giống như lưu manh kiểu này, thật vượt qua hắn nhận biết.

Ở trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, mặc dù trong lòng hắn nóng giận, nhưng không dám mắng lại, lạnh lùng nói:

- Tốt, đến lúc đó lĩnh giáo cao chiêu của Tổ huynh!

Đồng thời âm thầm thề, lát nữa ta không phế ngươi, ta không mang họ Viên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️